Phương Thê đổi một bộ quần áo, lấy quyển sổ tay ra, đến buồng điện thoại công cộng, bấm một dãy số.
Lộ Buồm được xem là bạn bè của Tần Tiêu Nhiên, được coi như là bạn thời đại học của bọn họ, so với bọn họ lớn hơn một lớp.
Anh cũng đi làm ở Tần thị, quản lý đúng là phòng thiết kế.
Đối với chuyện tình của Tần thị, không có ai so với anh rõ ràng hơn.
Chỉ là, giữa anh và cô, cũng không giao thiệp mấy, chẳng qua là thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, cùng đi ra ngoài mấy lần.
Đợi một hồi, điện thoại có tín hiệu, bên trong truyền đến tiếng của Lộ Buồm.
"Ai vậy?"
"Là em, Phương Thê, em muốn hỏi một cái Tần Tiêu Nhiên tìm em là chuyện gì?"
Điện thoại đầu kia, thật lâu không trả lời, một lát sau, mới hơi kinh ngạc nói: "Anh ấy không nói với em sao?"
"Không có, tới, lại không nói, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc có chuyện gì tìm em."
Cô đoán không ra, đoán không ra mục đích Tần Tiêu Nhiên tìm cô.
"Phương Thê, em biết tổng giám đốc của tập đoàn Doãn Văn à?"
Lộ Buồm có chút chần chờ.
Phương Thê suy nghĩ một chút, nói: "Không biết, làm sao vậy?"
"Tổng giám đốc của Doãn Văn nói, rất có hứng thú cùng em thảo luận về chuyện giúp đỡ Tần thị, Tiêu Nhiên vốn muốn tìm em hỏi một chút, có điều hẳn là nói không ra miệng. Chuyện về tài liệu kế hoạch, anh ta vẫn tự trách, Phương Thê, chúng ta qua lại nhiều năm như vậy, em hãy tha thứ anh ta đi."
Phương Thê không nghe rõ Lộ Buồm nói những gì, bởi vì giờ phút này, cô đột nhiên nhớ ra.
Nhớ tới Doãn Văn Trụ, nhớ lại anh nói câu nói kia.
Khiến cô đi cầu anh cho cô làm bạn gái anh.
Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng, anh sẽ không có thời gian rãnh để đi đối phó cô đi.
Cô không phải mỹ nữ gì, cũng không đáng giá anh dụng tâm như vậy.
"Phương Thê ——"
Giọng nói trong điện thoại khiến Phương Thê hồi hồn lại.
"Lộ Buồm, em sẽ đi một chuyến tập đoàn Doãn Văn xem thử, chỉ là anh tạm thời không cần nói cho Tần Tiêu Nhiên, dù sao không biết cuối cùng chuyện sẽ như thế nào, có thể thành công hay không."
Cuối cùng cô không cách nào làm như không thấy được.
Giúp anh có lẽ đã thành thói quen.