Lúc này mới thấy ra trên mặt cô đều là nước mắt.
"Sơ Nhi ——"
Giọng nói của anh êm dịu lại.
Bảy năm trước, anh đã không thể chịu được khi thấy cô rơi nước mắt, có chút đau lòng.
"Trụ, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Nước mắt của Hạ Sơ càng chảy càng nhiều, không ngừng nói câu thật xin lỗi.
"Nói thật xin lỗi gì."
Anh lên tiếng muốn an ủi cô, nhưng Cô lại chỉ lắc đầu, "Trụ, thật thật xin lỗi, anh không nên đối xử tốt với em như vậy, không đáng giá."
"Anh nói đáng thì đáng."
Doãn Văn Trụ kéo Hạ Sơ lại, ấn cô trên ghế sofa, rút một tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy ra, muốn đưa tay lau đi nước mắt cô.
Thế nhưng khi đó, anh lại nhớ đến Phương Thê.
Vì vậy cuối cùng anh không có tự tay lau đi, mà đem khăn giấy nhét vào trong tay Hạ Sơ.
"Lau hết nước mắt đi, anh không có trách em."
Chuyện ban đầu rốt cuộc thế nào, thật ra thì Doãn Văn Trụ cũng không rõ.
Anh không còn chưa kịp hiểu rõ, cô đã biến mất.
Mà cha anh chỉ luôn miệng nói, Hạ Sơ cầm tiền của ông sẵn lòng cùng anh chia tay.
Ban đầu cái gì anh cũng không tin, còn nghĩ rằng cha anh đã giấu cô.
Vì vậy hai người trở mặt thành thù.
Anh rời khỏi thành phố H.
"Trụ, em không phải cố ý."
Hạ Sơ không có lau nước mắt, nước mắt mịt mờ nhìn về phía anh.
"Em thật sự không cố ý, em không muốn rời khỏi anh. Nhưng khi đó, cha em ngã bệnh, em chỉ có thể lấy khoản tiền cha anh đưa em. Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi. Là em có lỗi với anh. Cho nên anh không nên tốt với em như vậy. Em không chịu nổi."
"Không sao, anh hiểu em có nổi khổ riêng." Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Doãn Văn Trụ vẫn rất đau lòng.
Dù sao cũng là người đã từng thích qua, cũng có lẽ lúc này anh còn có chút thích cô.
Anh cũng không hiểu nữa, tóm lại không muốn nhìn thấy cô nhếch nhác như vậy.