Tần Tiêu Nhiên không giải thích gì, đi theo cùng người khác chào hỏi.
Mặc dù khi rãnh rỗi Phương Thê sẽ cùng Tần Tiêu Nhiên ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nhưng cô không có thói quen với loại xã giao này.
Vì vậy một mình cô ngồi một bên.
Dù sao bây giờ bọn họ nói gì đó, cô cũng không thể xen mồm vô được.
Đối với những phụ nữ xinh đẹp trong bữa tiệc này, loại thanh thuần như Phương Thê thì rất hiếm, rất nhanh đã có người tới gần, chỉ là cô luôn không để lại dấu vết, khước từ rồi.
Chỉ đổi một bộ trang phục thôi, nhưng đãi ngộ thì không giống nhau.
Đàn ông, thật đúng là giác quan của động vật.
Phương Thê không phải cố ý giả dạng xấu xí, chẳng qua là không muốn ăn diện mà thôi.
Năm đó, bởi vì dung mạo mà thiếu chút nữa bị người kia, cho nên từ đó về sau, cô không ăn diện nữa và bắt đầu học taekwondo.
Ít nhất về sau, tự mình có thể bảo vệ chính mình.
Bây giờ nghĩ lại, lần đó, chính Tần Tiêu Nhiên đã cứu mình.
Cho nên về sau vì báo ân mà luôn tiếp cận anh, bắt đầu là bị người hiểu lầm là cô thích anh, sau này cũng không biết vì sao giống như thật sự thích anh.
Tỏ tình, sau đó thất bại.
Sau đó học được cách thu mình lại, nhưng thủy chung ở bên cạnh anh không rời đi.
Vừa bắt đầu, anh cảm thấy cô phiền, dường như sau khi phát hiện cô không quấn anh nữa, nên cũng chấp nhận sự tồn tại của cô.
Tốt nghiệp, sau đó cùng anh tới thành phố H, thành thư ký của anh.
Nếu như không phải bởi vì lần đó, cô nghĩ có thể mình đã không thích Tần Tiêu Nhiên rồi.
Nhưng cho dù nghĩ như thế nào đi nữa, khi nào bắt đầu thích, vì sao thích, cũng không nghĩ ra đáp án.
Phương Thê ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Tần Tiêu Nhiên.
Anh đang ở nơi đó trò chuyện vui vẻ, phóng khoáng tùy tiện, hình như cả người anh đều phát ra một loại ánh sáng.
Một cô gái xinh đẹp đến gần anh, ghé vào tai anh nói gì đó, khiến anh cười to, còn tặng kèm một nụ hôn nóng bỏng.
Ở phương diện nam nữ, anh rất cởi mở.
Cô gái đó thừa dịp kéo tay anh, cơ hồ toàn bộ cơ thể đều dán trên người anh, bộ ngực đầy đặn cọ lên tay anh, đủ loại khiêu khích.