Cô tiếp tân vừa thấy Doãn Văn Trụ, vội vàng buông Phương Thê ra, tiến lên mấy bước, tính tranh công.
Doãn Văn Trụ hoàn toàn không để ý đến cô ta, ánh mắt dừng trên người Phương Thê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn, giờ đây đỏ bừng, trên mặt còn một tầng mồ hôi mỏng manh.
Nhìn bên ngoài mặt trời, cùng với bảo vệ bên người cô, trong lòng cũng hiểu ra.
Cô quả nhiên đến tìm anh, vì người đàn ông kia.
Thậm chí còn cam nguyện đứng ở dưới mặt trời đợi lâu như vậy.
Chuyện phát triển theo kế hoạch của anh, Doãn Văn Trụ vốn nên cảm thấy cao hứng, nhưng xem đến thái độ của Phương Thê, lại thấy không thoải mái.
Ban đầu anh nói những câu tốt đẹp như vậy, cô không đồng ý.
Bây giờ vì Tần Tiêu Nhiên, thế nhưng có thể làm đến tình trạng này.
Xem ra cô rất yêu anh ta.
Mà Phương Thê thấy bóng dáng của Doãn Văn Trụ, cũng hiểu tất cả.
Có lẽ đúng như cô suy nghĩ.
" Tổng giám đốc Doãn Văn, tôi muốn cùng anh nói chuyện."
Cúi đầu về phía anh, cô không vui, nhưng có lúc không làm không được.
Tần Tiêu Nhiên sợ là cùng đường rồi, mới có thể tới tìm đến cô.
Chuyện trên thương trường, cô cũng biết, rất nhiều người có thế lực, thời điểm tốt thì là bạn bè, nếu gặp rủi ro, lại chỉ biết thấy chết mà không cứu thôi.
Tần thị sống hay chết còn là một vấn đề, tự nhiên sẽ không có người nguyện ý lấy ra một số tiền lớn tới tiếp nhận cái mạo hiểm này.
Cho nên người trước mắt này, có lẽ là hy vọng duy nhất.
Dù sao, cô cũng không muốn nhìn thấy Tần thị đóng cửa, Tần Tiêu Nhiên tinh thần sa sút.
Vốn những năm gần đây, Tần thị đã xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, mặc dù không đến nỗi lỗ vốn, nhưng lời không nhiều lắm.
Cho nên xây dựng công trình đó đối với Tần thị là hết sức quan trọng.
Vốn đã tới tay, lại xuất hiện cái sai lầm như vậy.
Phần kế hoạch kia, ngưng tụ quá nhiều tâm huyết, lại bị người khác sớm một bước sử dụng.
Mà bọn họ ngay cả thời gian thiết lập một kế hoạch mới cũng không có, chỉ có thể ở giờ phút cuối cùng này bỏ cuộc.
"Bây giờ đã tan việc."
Doãn Văn Trụ khó chịu, nên cố ý muốn làm khó cô, nhìn cô có thể làm đến tình trạng nào.