Lại đi tranh thủ một lần nữa?
Mình chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng trong tiềm thức, cô không phải không thừa nhận mình còn đối với Doãn Văn Trụ ôm một phần ảo tưởng.
Nghĩ tới anh tổng sẽ quay lại đón cô.
Cho nên khi nghe được tin anh đính hôn với Hạ Sơ, cảm xúc mới lớn như vậy.
Nhưng thật sự muốn đi sao?
Đi giải quyết hoàn toàn chuyện này.
Có lẽ có thể sẽ với anh ở cùng nhau, hay có lẽ cho bản thân hoàn toàn hết hi vọng nữa?
Có lẽ cách này mới tốt nhất đi.
Người luôn phải nhìn về phía trước, không thể dậm chân tại chỗ nữa, hãy để cô lấy lại phần... Dũng khí kia, dũng cảm tiến tới thôi.
Phương Thê cảm thấy lòng mình đã nghĩ thoáng hơn, tay đặt lên tay Tư Mị, "Cám ơn anh, Tư Mị."
"Muốn đi sao?"
Tư Mị cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Em muốn đi."
Phương Thê gật đầu một cái nói.
Dũng cảm tranh thủ vật mình muốn cũng không sai, nếu như không tranh được, vậy thì buông tha đi.
"Ừ, anh đi cùng em."
Vì vậy Tư Mị mang theo Phương Thê rời đi thành phố A, lại đi Thành phố H.
=== ====== ====== ====== ====== =====