Bây giờ cô suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kỳ quái, ban đầu mình thế nào lại chịu được.
Nói lời như vậy, không phải trả thù anh, là thật sự đã quyết định.
Cô cảm thấy Tần Tiêu Nhiên cũng có phần kiên nhẫn kia.
Có lẽ anh thật sự không thích hợp cô.
Giữa bọn họ cũng kém rất nhiều, người nhà của anh chắc chắn sẽ không chấp nhận cô.
Ban đầu cha yêu mẹ thế nào, lại không thể đi tới cuối cùng.
Cô và Tần Tiêu Nhiên càng không thể.
Lúc này, lý trí của cô cũng khiến chính mình cảm thấy khiếp sợ.
Cô rõ ràng biết, Tần Tiêu Nhiên sẽ không bởi vì cô mà buông tha tất cả, coi như anh thật sự có chút thích cô.
Cho nên về sau, cô sẽ tìm một người cùng thế giới với cô mà qua cả đời.
Bình bình đạm đạm làm sao lại không phải là một loại hạnh phúc?
"Thê Thê, anh ——"
Tần Tiêu Nhiên không nghĩ tới mình làm nhiều như vậy, lấy được lại là đáp án kia.
Người như họ, rất ưu tú, có lẽ chưa bao giờ trả giá qua, cho nên anh cho rằng mình bỏ ra đã nhiều.
Cho nên Phương Thê trả lời khiến Tần Tiêu Nhiên không thể tin.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Phương Thê không muốn nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía trước.
Tần Tiêu Nhiên chưa đi theo, đứng nguyên tại chỗ nhìn cô rời đi.