Nghe vậy, Doãn Văn Trụ không khỏi kêu một tiếng, hơi kích động.
Đây chính là Thê Thê của anh.
Anh vốn không nên quá lo lắng.
Cô luôn có ý nghĩ và ý chí của mình, tuyệt đối sẽ không bởi vì người khác thúc ép mà thay đổi.
Phương Thê nghiêng đầu nhìn Doãn Văn Trụ một cái, đáy mắt mang theo ý cười.
Lúc nói ra những lời này, trong lòng không lý do thư thái hơn.
"Thê Thê, con thật sự không trách bác và Tiểu Trụ sao?"
Doãn Văn Thận hỏi lại như còn chưa xác định rõ.
"Vâng."
Phương Thê gật đầu, trong giọng nói tràn đầy kiên định.
"Nhưng mà——"
Doãn Văn Thận liền nghĩ tới cú điện thoại và phần tài liệu lúc trước, dù con bé không trách bọn họ, nhưng còn lại những người Tư Đồ gia thì sao?
"Cha, nhà Doãn Văn chúng ta không dễ dàng sập như vậy."
Doãn Văn Trụ nhìn Doãn Văn Thận, nói từng chữ từng câu: "Về chuyện lúc trước, là lỗi của chúng ta, cho nên về sau con sẽ bồi thường cho Thê Thê, nhưng con cũng sẽ không vì vậy mà thỏa hiệp trước bất kỳ ai. Hơn nữa nếu như con ngay cả lòng tin bảo vệ tập đoàn Doãn văn cũng không có, về sau cũng không cách nào khiến tập đoàn Doãn văn tiếp tục phát triển thêm nữa."
Phương Dận nếu như muốn đối phó anh, cứ tới.
Nhưng cũng phải xem anh ta có bản lĩnh này không.
Doãn Văn Thận liếc nhìn con trai mình, lại liếc nhìn Phương Thê, cuối cùng thở dài.
"Cha hiểu rồi."
Mặc kệ ông làm gì nữa, xem ra không cách nào cải biến chủ ý của con mình.
Hơn nữa nếu ông ngăn cản, có lẽ thực sẽ cùng con trai mình sinh ra khoảng cách.
Lại nói, Phương Thê không phải Hạ Sơ, ông vốn thích con bé, nhưng không xác định ý nghĩ của con bé mà thôi.
"Cám ơn cha."
Doãn Văn Trụ đưa tay nắm tay Phương Thê, nói với Doãn Văn Thận.
"Tiểu trụ, cha lần này tìm con còn có một chuyện, cha tìm được một bác sĩ khoa mắt nổi tiếng ở Pháp, nếu con rãnh, thì bay một chuyến qua Pháp, để cho ông ấy kiểm tra mắt con một chút."
Nếu như có thể, ông là muốn mời người bác sĩ đó tới đây, nhưng bác sĩ đó ngay cả tới nhà khám còn không đi, huống chi là ra khỏi nước.
Nhiều tiền hơn nữa, ông ấy cũng không nhận.
Hình như đây là quy cũ của ông ấy.
Cho nên không còn cách nào, chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
"Cha, đây cũng không phải là chuyện một hai ngày có thể giải quyết, lúc này chuyện trước mắt quan trọng hơn, con không thể đi, chờ chuyện này yên ổn lại, con lại đi đi."
Nếu Phương Dận đã nói như vậy, đương nhiên lúc này anh sẽ không thể rời đi.
Hơn nữa anh cũng không muốn cùng Phương Thê tách ra, bọn họ mới vừa đoàn viên.
"Nhưng tiểu trụ ——"
Doãn Văn Thận muốn nói lại thôi, lại nhìn Phương Thê một cái.
Phương Thê hiểu, lên tiếng nói: "Trụ, anh trước hết bay một chuyến qua Pháp, cho bác sĩ kiểm tra mắt anh một cái, cũng không nhất định phải lập tức trị liệu, chỉ là cho tất cả mọi người an tâm."
Nếu như có thể, cô cũng muốn cùng anh đi.
Nhưng bây giờ có tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ, cô còn phải chăm sóc hai đứa.
Mang theo bọn họ đi, lại không quá thuận tiện.
Lần này đi trước kiểm tra, nếu như có thể chữa khỏi, như vậy cô liền tạm thời dừng lại chuyện nơi đây, mang theo tiểu Lạc Lạc bọn họ và anh định cư một đoạn thời gian ở Pháp.
"Ừ, vậy cũng tốt."
Doãn Văn Trụ suy nghĩ một chút, mới đáp ứng.
Ánh mắt có đôi lúc thực sự không có phương tiện, hơn nữa anh muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thê Thê của anh.
"Vậy cha đi ra ngoài trước."
Doãn Văn Thận lấy được đáp án mình muốn liền xoay người rời đi, ông không quên chuyện lúc mình mới đi vào.
Nghĩ đến cái này, vì vậy cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Đợi đến lúc trong phòng làm việc lại chỉ còn lại Doãn Văn Trụ và Phương Thê hai người.
Anh đưa tay, lại kéo cô vào lồng mình.
"Thê Thê."
Cúi đầu tựa vào vai cô, anh nhẹ nhàng hô tên cô.
Nếu như có thể, anh một khắc cũng không muốn cùng cô tách ra.
Nhưng về sau, anh vẫn nên đi một chuyến mới được.
"Thế nào?"
Phương Thê nhẹ nhàng cười một tiếng hỏi.
Cảm giác tựa vào trong ngực anh rất an tâm.
Thì ra có chút ấm áp chỉ có anh có thể cho.
"Chúng mình tiếp tục chuyện vừa rồi đi."
Người nào đó trong lúc nói chuyện, tay vòng trên eo cô cũng không yên phận nữa.
Đầu cũng nhích tới gần hơn, nhẹ nhàng hôn cổ cô.
"Nhột, đừng."
Mới vừa rồi là ý loạn tình mê, lúc này Phương Thê không muốn đồng ý nữa, cô cũng không muốn lại bị người khác bắt gặp lần nữa.
"Lần này thật sự sẽ không có người tiến vào."
Vốn cha anh tới cũng là ngoài ý muốn.
Bình thường sẽ không có người trực tiếp tiến vào.
Lần này xác thực sẽ không có người tới quấy rầy nữa, nhưng lúc này điện thoại của Phương Thê lại vang lên.
Phương Thê đưa tay lấy điện thoại di độn ra g, Doãn Văn Trụ lại nắm tay cô, ở bên tai cô nói có chút buồn bực: "Đừng nghe."
Anh chỉ muốn cùng cô tiếp tục thân thiết, làm sao lại khó như vậy?
Lần sau nhất định phải khóa cửa lại, tắt hết điện thoại của hai người, ừ, nhổ hết dây điện thoại nữa, hay là tìm một nơi chỉ có hai người.
Phương Thê liếc điện thoại một cái, là người xa lạ.
Nhưng cô cũng không muốn ở chỗ này tiếp tục nữa, cho nên cú điện thoại này cũng coi như tới kịp thời.
"Trụ, đừng ầm ĩ nữa."
Cô từ trong tay của anh rút ra, nhấn nút trả lời.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của một người phụ nữ, có chút xa lạ, lại có chút quen.
"Phương Thê phải không?"
"Cô là?"
Nhưng cô vẫn không nhớ ra được người này là ai?
"Mình là Đàm Tiểu Yến, chúng ta lần trước đã gặp nhau ở quán cơm đó."
Nghe vậy, Phương Thê mới nhớ tới.
À, thì ra là cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại có số của cô, làm sao lại gọi điện cho cô?
"Có chuyện gì không?"
Nói thật, lúc trước không cùng cô ta so đo là cảm thấy không cần thiết.
Nhưng cô thực sự không thích cô ta.
Mà lúc này đây, tay người sau lưng cũng không còn nhàn rỗi, từ từ chuyển động tới những chỗ mẫn cảm của cô.
Cô thiếu chút nữa liền hừ nhẹ ra tiếng, thật may kịp thời ngăn lại, không khỏi quay đầu lại trợn mắt nhìn người phía sau một cái.
Trong điện thoại, Đàm Tiểu Yến tựa hồ muốn nói những gì đó, nhưng cô không nghe rõ.
"Biết rồi chứ? Bạn sẽ đến đúng không?"
Đợi đến cô ta nói như thế, Phương Thê chỉ có thể nói có chút xấu hổ: "Cô mới vừa nói cái gì?"
"Mình nói bạn học lớp 11 mở buổi họp mặt, bạn sẽ đến đi, nhưng Phương Thê, mình thật sự còn không biết, thì ra bạn chính là nhà thiết kế của thương hiệu SUNSHINE, không tệ lắm. Đúng rồi, có thể mang người nhà cùng đi, chồng bạn lần trước mình đã gặp trong quán cơm."
Lần này, người trong điện thoại tựa hồ rất nhiệt tình, không thể so với châm chọc trong quán cơm lúc trước.
Nhưng nói thật, Phương Thê cũng không muốn đi.
Bạn học năm lớp 11 ư?
Trong trí nhớ, mặt mũi những người đó sớm đã có chút mơ hồ.
Lúc trước chuyện xảy ra trong nhà, cô trừ học, cũng còn phải làm rất nhiều chuyện.
Hơn nữa bởi vì chuyện xảy ra với Đàm Tiểu Yến, bị người khác cô lập, thật sự mà nói thật không có gì để trao đổi.
"Bạn nhất định phải tới đó, hơn nữa còn có một người bạn sẽ không nghĩ tới cũng đến, vậy cứ như thế đi, bọn mình hẹn thời gian, nơi đến xong rồi cho bạn biết."
Đàm tiểu Yến nói xong, liền cúp máy.
Phương Thê nghĩ, nếu thực không muốn đi, đến ngày đó cũng có thể từ chối.
"Điện thoại của ai?"
Doãn Văn Trụ vừa hôn cổ cô, vừa nói.
"Một người bạn lớp 11, nói là mở buổi họp mặt bạn cũ."
Phương Thê thành thật trả lời.
"Vậy có muốn anh đi với em không?"
Bây giờ, anh không kịp chờ đợi muốn có được sự thừa nhận của cô.
Phương Thê nhớ lại lời nói mới vừa rồi của Đàm Tiểu Yến, lại cảm thấy mình thật không muốn đi.
Vì vậy nói: "Em có thể không đi."
"Ừ, vậy cũng tốt, liền ở nơi này với anh."
Anh muốn tốt nhất cô nơi nào cũng không đi, vẫn ở lại bên cạnh anh.
"Em phải đi, Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đang ở nhà chờ em."
Phương Thê lại từ trong ngực của anh giãy giụa đứng lên.
Cô chỉ muốn nói chút suy nghĩ của mình, không có ý định ngây ngô lâu như vậy.
Được rồi, mặc dù cũng có chút muốn gặp anh.
Doãn Văn Trụ vốn còn muốn giữ lại, nhưng nghe nguyên nhân, cũng chỉ có thể thôi.
Đây là con của bọn họ.
"Ừ, lát nữa tan tầm anh có thể tới không?"
Anh đứng dậy hôn một lên gương mặt cô rồi hỏi.
"Anh muốn đến cứ đến."
Phương Thê cười cười nói, người này bây giờ còn dính người hơn so với trước kia.
"Ừ, lát nữa tan tầm anh sẽ tới."
Thật ra thì lúc này anh muốn cùng cô cùng đi, nhưng anh biết cô nhất định sẽ không đồng ý.
Phương Thê nói tiếng được, sau đó rời đi.
Đợi tới lúc cô tới bãi đậu xe, bên cạnh xe cô lại có một người.
Nhìn đến anh này một thân ăn mặc rêu rao, Phương Thê cảm thấy nhức đầu.
Anh ta tại sao lại xuất hiện nữa?
Hơn nữa cho tới bây giờ cũng không biết ngụy trang.
Cô cũng không muốn cùng anh ta cùng nhau lên báo.
Phương Thê muốn xoay người rời đi, nhưng Âu Dương Phi đã tinh mắt nhìn thấy cô, cười ngoắc về phía cô: "Thê Thê."
"Âu Dương Phi, anh có thể đừng tới tìm tôi nữa không?"
Phương Thê bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới bên cạnh anh ta.
"Thê Thê, đừng như vậy mà, dù gì chúng ta cũng là bạn bè một hồi. Chuyện lần trước, là anh không đúng, nhưng anh đã đi giải quyết."
Bằng địa vị của cha anh trong làng giải trí, muốn một người ngưng mọi hoạt động thật ra thì rất đơn giản.
Bản thân Sue cũng đã xúc phạm đến ranh giới của anh.
Chỉ là, trước khi anh ra tay thậm chí có người đã bắt đầu trước rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, từ trước đến giờ anh chỉ theo đuổi kết quả, không quan tâm quá trình.
"Âu Dương Phi, bản thân anh chính là một phiền phức, anh có biết có bao nhiêu người đuổi theo anh để chụp ảnh không?"
Phương Thê nhìn chung quanh bốn phía một vòng, mới nói: "Nếu như xem tôi là bạn bè, liền cách tôi xa một chút."
Cô cảm thấy Âu Dương Phi cũng không phải thật sự thích cô, chỉ là cảm thấy nhất thời mới mẻ mà thôi.
Lại nói xem như anh ta thích cô, cô cũng sẽ không thích anh ta.
Nói đến cuộc gặp mặt giữa bọn họ, ngược lại có chút đặc biệt.
Dù sao cô là đánh anh ta một chút.
Nhưng người nọ từ đó cứ thích xuất hiện bên cạnh cô.
Lúc ở Italy thì có thiệt nhiều lần, hơn nữa mỗi lần đều gây ra phiền phức rất lớn.
Cho nên Phương Thê thấy anh ta liền muốn trốn.
Người này bản thân liền mặc kệ thiên hạ có đại loạn không, chỉ là tùy tâm sở dục.
"Bọn họ muốn chụp liền chụp, anh chỉ muốn theo đuổi em thôi."
Âu Dương Phi nói như chuyện đương nhiên.
"Âu Dương Phi, tôi đã có con."
Anh ta rốt cuộc muốn cô nói mấy lần.
"Không sao, anh rất thích trẻ con."
Anh ta nói với vẻ thờ ơ.
"Em có người trong lòng rồi."
Trước kia không muốn nói, nhưng bây giờ đã thừa nhận.
"Anh ta nhất định không tốt bằng anh, em biết anh nhiều hơn, nhất định sẽ di tình biệt luyến."
Âu Dương Phi vẫn còn rất tự luyến.
Cho nên Phương Thê hơi nhức đầu.
Cô thật không muốn cùng người này nói thêm gì nữa.
Vì vậy mở cửa xe ra, ngồi vào.
Người kia, càng cùng anh ta nhiều lời anh ta càng quá đáng.
Nhưng người kia cũng theo vào xe ngồi, còn cười cười nói với Phương Thê: "Nếu như không muốn lên báo, không cho đuổi anh, cũng không cho đánh anh nha."
"Nói đi, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Phương Thê bất đắc dĩ nói.
Người này vô lại, cô vẫn biết.
"Theo anh đi chơi một chút đi, anh chính là đặc biệt quăng người khác đến xem em đó, ngày mai anh phải về thành phố B rồi."
Âu Dương Phi chế nhạo hì hì nói.
"Một, anh phải ngụy trang. Hai, không cho đến nơi nhiều người, nơi quá xa. Không cho phép đưa phiền phức tới."
Nghĩ tới anh ta ngày mai sẽ về, cô liền thuận theo một lần đi.
"Dáng dấp anh đẹp trai như vậy, cần ngụy trang sao?"
Âu Dương Phi nói với vẻ tự luyến.
"Anh lập tức xuống xe."
Anh ta còn tưởng rằng cô nguyện ý bồi anh ta sao?
"Được rồi, anh đáp ứng em được rồi đi."
Âu Dương Phi nói xong có chút ủy khuất.
Nhưng Phương Thê mới không ăn một bộ này của anh ta, còn ước gì anh ta tức giận rời đi.
Cô làm sao lại trêu chọc tới một cái phiền phức như vậy?
Nếu biết vậy, lúc đầu cô khẳng định đi đường vòng, cũng sẽ không đi đánh anh ta.
Phương Thê cho anh ta chính mình tự đi mua mũ và mắt kính, mình lại gọi một cú điện thoại cho Abel, cho anh đi chăm sóc cho Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ.
Âu Dương Phi coi như ngoan, không đi chỗ quá náo nhiệt, mà chọn một công viên thanh tĩnh.
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Phương Thê liếc nhìn người bên người hỏi.
Cô biết Âu Dương Phi cũng không phải thật thích cô, đó bởi vì anh đối với cô cũng không cảm giác một người đàn ông thích một người phụ nữ.
Cô cũng nói không rõ ràng, tại sao lại có cảm giác như thế.
Có lẽ chỉ là cảm thấy mới mẻ, cho nên mới vui đùa một chút.
Nói cho cùng, ở trong mắt cô, anh chỉ coi như là đứa bé.
"Ách, anh giống như bị người ghét bỏ."
Lúc nói những lời này, mặt của Âu Dương Phi có chút xấu hổ, cũng có chút ửng đỏ khác thường.
"Anh vốn là người rất chọc người ghét."
Phương Thê nói thật, giống như cô liền ước gì cách anh ta xa một chút.
Cô không thích phiền phức, mà bản thân anh ta chính là một phiền toái.
"Này này, anh dù gì cũng là một ca sĩ nổi tiếng, người phụ nữ nào không thích anh? Ngay cả em cùng cô ấy——"
Anh muốn nói lại thôi.
Phương Thê lại cười híp mắt nói: "Oh."
Cô nghĩ, anh thật gặp được người trong lòng đi.
Nếu không sẽ không có vẻ mặt này, ít nhất anh ở trước mặt cô không có.
Nhưng cô lại không nói thêm gì.
"Em nói anh thật sự vô cùng khiến người khác chán ghét sao?"
Trầm mặc một hồi, Âu Dương Phi lại nói.
Anh sở dĩ tới hỏi Phương Thê, bởi vì anh hiểu rõ Phương Thê cũng cảm thấy anh phiền, cũng không muốn gặp anh.
Cái này cùng những người phụ nữ khác mê ca nhạc kia, không giống nhau.
"Nếu như anh không từ bỏ tính tình kia của anh, tôi nghĩ cô ấy vẫn sẽ tiếp tục chán ghét anh."
Có lẽ cô gái kia cũng nghĩ như cô, không thích phần rêu rao kia của anh.
"Người nào mặc kệ em."
Âu Dương Phi nhẹ hừ một tiếng.
"Được rồi, đã cùng anh rồi, tôi đi về trước đây."
Mặc dù anh ngụy trang, nhưng cũng không đảm bảo có người ẩn núp.
Cho nên anh vẫn nên sớm rút lui là tốt nhất.
Nên nói, cô đều nói.
Về phần anh thay đổi hay không, vậy thì không phải là chuyện của cô.
Bởi vì anh ta, cô còn bị người ghi hận, còn làm hại Doãn Văn Trụ bị thương, cho nên trong lòng oán trách vẫn phải có.
Chuyện lần đó, mặc dù cô không có tiếp tục truy cứu, nhưng trong lòng biết là ai làm.
Cho nên cô không muốn cắm vào những người này.
Không phải thật ghét Âu Dương Phi, chẳng qua là anh và cô không phải một loại người.
Lần này, Âu Dương Phi không giữ cô lại, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cô nghĩ, có lẽ sau lần này, anh ta sẽ không cùng cô nói những lời mập mờ nữa.
Đàn ông có thể cùng rất nhiều người đàn bà nói giỡn, nói một chút mập mờ không rõ, nhưng khi thích một người rồi sẽ rất tích cực, có lẽ Âu Dương Phi chính là người như vậy đi.