Tiểu Dạ vừa bưng kín ánh mắt của tiểu Lạc Lạc, vừa nghiêng đầu mình, gương mặt hơi ửng đỏ.
Ai biết khi tỉnh lại sẽ thấy một màn kích tình như vậy?
Mà hai người đang hôn cũng lập tức tách ra.
Phương Thê trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái, đều là anh, muốn làm chuyện như vậy, bây giờ thì tốt rồi, còn bị con của mình vừa vặn bắt lấy.
Cô đều không biết trả lời thế nào vấn đề của tiểu Lạc Lạc.
Doãn Văn Trụ giương môi, buộc vòng quanh một đường cong hoàn mỹ.
"Tiểu Lạc Lạc, cha đau đau, Mẹ chụt chụt cho cha."
Người nào đó trợn mắt nói dối.
"A, cha bị người xấu đánh bị thương, cho nên đau đau, à, mẹ chụt chụt cho cha nữa y, cho cha nhanh khỏe lại."
Tiểu Lạc Lạc nghĩ tới lúc bé bị té, mẹ cũng chụt chụt cho mình như vậy, sau đó nói chụt chụt rồi sẽ không đau.
"Mẹ, chụt chụt cho cha y." Doãn Văn Trụ chuyển hướng Phương Thê, mặt nở nụ cười mà nói.
Phương Thê đi tới, nhéo đùi anh một cái, sau đó mới ôm lấy tiểu Lạc Lạc nói: "Cha không đau, không cần chụt chụt nữa."
Trước mặt con, anh cũng thật nói được.
"Mặt của anh hai giống như quả táo."
Tiểu Lạc Lạc nói như tìm thấy được một vùng đất mới.
Vì vậy mặt của Tiểu Dạ càng đỏ hơn.
Tiểu Lạc Lạc không hiểu, nhưng Tiểu Dạ cũng có chút hiểu.
Nghe thấy lời nói của tiểu Lạc Lạc, bé không khỏi quay đầu trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái, nhưng trừng xong sau mới biết người đó căn bản không thấy.
"Anh hai cũng ngã bệnh sao? Lạc Lạc, chụt chụt cho anh hai."
Tiểu Lạc Lạc nói xong, lại tiến tới hôn lên mặt Tiểu Dạ: "Chụt chụt, hôn rồi, sẽ không đau."
"Cha cũng phải chụt chụt tiểu Lạc Lạc."
Nghĩ đến con gái mình, Doãn Văn Trụ cũng nói.
"Ừ, cũng chụt chụt cha nữa."
Vì vậy Phương Thê ôm tiểu Lạc Lạc đi tới bên giường bệnh, bé hôn lên mặt Doãn Văn Trụ, "Chụt chụt, cha cũng không đau."
Doãn Văn Trụ không khỏi đưa tay, muốn từ trong tay Phương Thê ôm qua con gái của mình.