"Không biết, không biết mà có thể tùy tiện quyến rũ người đàn ông của tôi rồi hả? Cái tiện nhân này, nhìn trúng anh Trụ thì nhận đi. Thế nào? Anh Trụ chưa cho cô tiền à, cô còn phải tự mình ra ngoài kiếm tiền a. Xem ra anh ấy không để ý tới cô lắm."
Âu Nhã Nhi liếc xéo Phương Thê, nói những câu châm chọc.
"Câu dẫn đàn ông của cô? Vậy chỉ có thể nói rõ sức quyến rũ của cô chưa đủ. Lại nói, ta căn bản là không làm, cô cũng không phải là kẻ điên khùng, có muốn tôi giúp cô một tay không gọi điện thoại kêu xe bệnh viện bệnh thần kinh tới nhận cô."
Cô không phải người người cũng có thể khi dễ, nếu lời có ích cô có thể nghe, Cô cũng lười nhiều lời cùng cô ta.
"Tiện nhân, cô mới điên."
Âu Nhã Nhi vừa mắng, vừa chỉ vào người đàn ông trung niên ở một bên nói: "Ông tới đây, lập tức đuổi việc người đàn bà này."
Ông chủ của ông ty vội vàng nói: "Tôi biết rồi, Âu tiểu thư."
Lại xoay người nói với Phương Thê: "Cô bị đuổi việc."
"Ông dựa vào cái gì có thể làm như vậy?"
Phương Thê cũng không nguyện ý rồi, mình không có làm gì sai, tại sao ông có thể nói đuổi việc liền đuổi việc, bọn họ cũng đã ký qua hợp đồng.
"Chỉ bằng ông ta không dám trái ý của tôi. Nếu không ông ta chỉ có thể phá sản."
Âu Nhã Nhi nhẹ giọng hừ nói, ngôn ngữ chứa đầy đắc ý.
Âu gia sao?
Đã ở thành phố H này 2 năm, chuyện tình trên thị trường, Phương Thê vẫn hiểu rõ đấy.
Cô nghĩ, người phụ nữ này là người của Âu gia đi.
Nhà giàu đứng thứ hai thành phố H.
Không trách được người phụ nữ này lại lớn lối như thế.
Dĩ nhiên nhà giàu có thứ nhất chính là gia đình Doãn Văn.
Cô không nghĩ tới ban đầu đáp ứng điều kiện của Doãn Văn Trụ, còn có thể đưa tới một phiền phức đến như vậy.
"Thức thời liền lập tức rời đi anh Trụ, nếu không tôi sẽ làm cô ở thành phố H này không có chỗ đứng."
Âu Nhã Nhi mở miệng ra uy hiếp.
Giờ phút này, Phương Thê rất bình tĩnh.
Cô buông tay Âu Nhã Nhi ra, nhẹ giọng cười nói: "Chỉ sợ tôi rời khỏi rồi, anh ấy cũng sẽ không thích cô, người cô tìm không phải là tôi, mà nên suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để lấy lòng anh ấy đi."