"Cô dám đánh tôi?"
Tô Tố vuốt mặt, không thể tin hỏi.
Cú điện thoại kia rốt cuộc nói gì, chẳng lẽ cô ta muốn con gái mình chết sao?
Hay nói những người đó xuống tay quá nặng, đã khiến người ta chết rồi?
Rốt cuộc làm việc thế nào?
Uổng cô hy sinh nhiều như vậy.
Phương Thê không trả lời, mà bước nhanh rời đi.
Tô Tố đứng ở trong đám người, cảm giác mình lần nữa thành đối tượng cười nhạo của người khác.
Rõ ràng kế hoạch tốt như thế.
=== ====== ====== ====== ====== ====== =====
Lần đầu tiên Phương Thê lái xe nhanh đến vậy, cũng không quản sau sẽ nhận được bao nhiêu giấy phạt.
Lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng tới bệnh viện.
Điện thoại của Abel nói Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ không sao, nhưng Doãn Văn Trụ lại bị thương rất nặng.
Nếu không phải vừa lúc anh qua bên đó, có lẽ những người đó thật sự sẽ được như ý.
Một mình anh đối phó năm sáu người, dù anh có là đai đen tám đẳng môn taekwondo, nhưng ánh mắt anh không nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, cô cũng rất hối hận.
Sớm biết lúc trước nên tiếp tục truy cứu.
Nếu như thật sự anh đã xảy ra chuyện gì, cô nên làm cái gì bây giờ?
Cô tâm hoảng ý loạn.
Là cô sai rồi, không nên rời khỏi.
Nếu như không rời đi, dù đối phương có năm sáu người, như vậy bọn họ cũng có thể kề vai chiến đấu.
Đúng là, người ngoài không thể tin, vẫn phải chính mình bảo vệ mình.
Lúc Phương Thê lái đến nửa đường, sau lưng có một xe cảnh sát đuổi theo cô, cô có chút phiền não, gọi một cú điện thoại cho Abel.
Để cho anh tìm người giải quyết chuyện này.
Lúc này cô không muốn bị người quấy nhiễu.
Chờ Phương Thê lái xe đến bệnh viện, Abel liền tiến lên đón.
"Đại Tiểu Thư."
Phương Thê vừa đi vừa hỏi: "Anh ấy thế nào rồi? Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đâu?"
" Tổng giám đốc Doãn Văn đang được cấp cứu, Tiểu Tiểu Thư và tiểu thiếu gia không có chuyện gì, chỉ bị dọa chút, bây giờ đang ngủ trong phòng bệnh."
Abel cẩn thận nói từng li từng tí.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được loại khí thế này của Phương Thê.