Phương Thê nhìn về anh, nhìn đến ánh mắt anh một mảnh dịu dàng, dịu dàng như vậy làm cho người ta không khỏi đắm chìm.
Không cách nào phản kháng, cũng vô lực phản kháng, cuối cùng chỉ có thể trầm luân, trầm luân khi anh mang tới sung sướng cho cô.
Mới đầu có chút đau, có chút khó chịu, đến cuối cùng từ từ trở nên sung sướng.
Một loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm, trong vui sướng lại có chút sợ.
Mà cô nhớ anh rất dịu dàng, vẫn luôn rất dịu dàng.
Bị ánh mắt nhìn như thế, sẽ cảm thấy mình như món bảo bối anh quý trọng.
"Sơ Nhi."
Nhưng một tiếng gọi kia, khiến tất cả tan nát.
Phương Thê trong nháy mắt khôi phục lý trí.
Phút chốc kia rõ ràng nên vui sướng nhất, lại xen lẫn nỗi đau lớn nhất.
Chỉ là thế thân, thì ra còn là thế thân.
Nhưng vì sao nhất định phải trêu chọc cô?
Coi như không thích anh, cô cũng không muốn làm thế thân của người khác.
Doãn Văn Trụ từ trên người cô lật xuống, ngồi ở một bên, anh có chút ảo não.
Anh hoàn toàn trầm luân trong ngọt ngào cô mang tới, không muốn buông tay, chỉ muốn không ngừng đoạt lấy.
Ý thức lúc này, có chút sợ, vì vậy tiếng gọi đó lại vô thức kêu ra miệng.
Rốt cuộc là muốn kêu cho cô nghe, hay kêu cho mình nghe?
Mới vừa rồi một khắc kia, anh thật sự hoàn toàn quên mất Hạ Sơ, trong mắt đều là người phụ nữ này.
Thấy Cô vì tiếng nói kia mà trở nên kinh ngạc, anh lại đau lòng.
Hình như đã làm thương tổn đến cô.
Nhưng không biết làm sao nói, không biết nên nói những gì.
Rõ ràng lời thề son sắt nói nhiều như vậy, rõ ràng nên thích Hạ Sơ, nhưng vì sao ngắn ngủi mấy ngày, lý trí đã bị cô nhiễu loạn?
Phương Thê từ trên ghế salon bò dậy, nhặt quần áo trên đất lên, lặng lẽ mặc xong, lúc này mới đi về phòng mình.
Rõ ràng không thích anh, thế nhưng lại trầm luân, mình như vậy thật sự rất đáng ghét rồi.
Lần đầu tiên vì say rượu, như vậy lần thứ hai này thì sao?
Phương Thê đi vào phòng tắm, mặc cho nước chảy xuống.
Chuyện mình đã chọn, cô cũng không nghĩ sẽ hối hận, chẳng qua là cảm thấy uất ức thôi.