Cô che giấu bản tính của mình, làm ra vẻ lạnh nhạt, thật ra là sợ bị người khác tổn thương?
Anh vẫn cảm thấy lúc cô giống bé mèo hoang dễ thương hơn.
Nhưng nghĩ tới những chuyện cùng cô trải qua, anh phát hiện ra hình như chính mình luôn nắm tới yếu điểm cô, làm cho cô không thể không cúi đầu.
Vì Tần Tiêu Nhiên, không thể không cúi đầu về phía anh.
Sau đó vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, anh làm cái gì, cũng sẽ không làm cảm xúc của cô dao động.
Tần Tiêu Nhiên, tại sao lại là Tần Tiêu Nhiên?
Anh có chút phiền muộn.
Ngẩng đầu nhìn Phương Thê, chỉ thấy cô cúi đầu lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
Anh đột nhiên nắm tay cô, có chút ôn hòa mà nói: "Không cần quá ép buộc bản thân."
Phương Thê ngẩng đầu nhìn anh, muốn rút tay mình ra từ trong tay anh, nhưng nó bị anh nắm rất chặt, làm sao cũng rút không ra.
Dường như ở trước mặt anh, tài năng của cô đều không có đất để dụng võ.
Vì vậy cũng chỉ có thể từ bỏ.
Giữa hai người không nói chuyện nữa, xung quanh tản ra một cỗ nhàn nhạt ấm áp, cho đến có người đi vào phá vỡ hết thảy.
Lễ phục đưa đến, thợ trang điểm cũng tới.
Phương Thê bị dẫn vào trong, sau đó bắt đầu hóa trang.
Doãn Văn Trụ nhìn xuống tay mình, phía trên kia mơ hồ còn sót lại bàn tay mềm mại của cô.
Da của cô so với người khác đều tốt hơn, đặc biệt trắng nõn mền mịn.
Nghĩ như thế, lại đang lơ đãng nhớ đến đêm hôm đó bàn tay anh lướt qua thân thể cô, còn có ánh mắt của cô cùng với tiếng rên rỉ.
Cứ như vậy, không ngờ cảm thấy mình mơ hồ có mấy phần bị kích thích.
Anh không phải thật sự bị mê muội rồi chứ?
Làm sao có thể bị cô dễ dàng khơi lên dục vọng?
Có chút quẫn bách liền bỏ những suy nghĩ đó qua một bên, đè xuống những cảm xúc đó.
Lúc Phương Thê đi ra, ánh mắt Doãn Văn Trụ có chút sáng.
Vẻ đẹp của cô đều không thuộc dạng chói mắt như mặt trời, nhưng càng xem càng có hương vị, ban đầu đã từng gặp qua cô mặc lễ phục.
Khi đó toàn thân cô phủ lên một màu trắng, như bất nhiễm trần thế.
Nhưng bây giờ cô mặc toàn thân màu đen dạ phục, trong thanh thuần lại lộ ra một cỗ lãnh diễm, cùng khí chất lạnh nhạt của cô rất xứng.