"Tiểu trụ, con đừng náo loạn nữa, con không phải bởi vì năm đó cha không cho con ở chung một chỗ với Hạ Sơ sao, cho nên mới nhất định cùng cha đối nghịch?"
Doãn Văn Thận cũng rất tức giận, chuyện năm đó không phải vì muốn tốt cho anh sao.
Người đàn bà kia căn bản không giống nó nghĩ đơn thuần như vậy.
Người đàn bà trước mắt này, nhất định cũng cùng mặt hàng như vậy.
"Không phải, con thật sự thích cô ấy, hơn nữa coi như cha không đồng ý cũng vô ích, cô ấy đã là vợ con rồi."
Doãn Văn Trụ đem giấy hôn nhân đặt trước mặt Doãn Văn Thận.
Thích không?
Rõ ràng là giả, lại bị anh nói đến tình cảm như vậy.
Hạ Sơ là ai?
Là người trong lòng anh sao?
Phương Thê vốn không hiểu mục đích của Doãn Văn Trụ là gì, nhưng bây giờ có chút hiểu ra.
Anh mục đích anh cưới cô, có lẽ như cha anh nói.
Mà cô thì ra chỉ là một công cụ để trả thù.
Thấy giấy hôn nhân, Doãn Văn Thận giận đến mức giựt lấy, liền xé thành mảnh nhỏ.
Doãn Văn Trụ chỉ thản nhiên nói: "Cha, đây là bản sao mà thôi, nếu như muốn xé nữa, con còn có rất nhiều đây, đợi lát nữa đưa cho cha từ từ xé."
"Mày ——"
Doãn Văn Thận nhìn chằm chằm Doãn Văn Trụ, nhưng một chữ cũng mắng không ra.
Vì một người đàn bà, con ông thế nhưng cùng ông đối nghịch nhiều năm như vậy.
"Cha, thời gian không còn sớm, cần phải trở về rồi, cha cũng không thể ở nơi này quấy rầy chúng con ân ái chứ."
Doãn Văn Trụ lười biếng cười, khi nói chuyện tiến tới cổ Phương Thê, hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn của cô.
"Mày thật là một nghiệt tử."
Doãn Văn Thận tức giận trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một lúc lâu, mới mắng ra một câu nói như vậy.
Doãn Văn Trụ chỉ xem như không nghe thấy, vẫn hôn Phương Thê, từ nơi cổ đến vành tai.
Phương Thê rất muốn đẩy anh ra, nhưng cô biết mình không thể, vì vậy chỉ có thể cúi đầu, mặc anh đối với cô như thế nào.