Cô cũng không cần nghĩ đến cô ta mà khó chịu.
"Cho nên Thê Thê, con mới là hạnh phúc của Tiểu Trụ, con không phải là thế thân của Hạ Sơ, các con căn bản không giống nhau."
Doãn Văn Thận đương nhiên cảm nhận được quan hệ giữa hai đứa bất thường.
Tuy rằng không biết rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì.
Nhưng ông biết Hạ Sơ có lẽ sẽ là chướng ngại giữa hai đứa.
"Thật sự không giống sao?"
Phương Thê lầm bầm hỏi.
Cô muốn người khác cho cô một chút dũng khí.
"Ừ, không giống, tuyệt không giống nhau."
Doãn Văn Thận gật đầu, nghiêm túc nói.
Có lẽ lúc ban đầu nhìn sẽ cảm giác rất giống, nhưng chỉ cần chung sống, sẽ phát hiện giữa hai người khác nhau đến cỡ nào.
"Cám ơn cha nói cho con biết những thứ này."
Phương Thê cảm thấy mình thật không cần thiết cùng so đo với Hạ Sơ.
Cô tự nói với mình, dù ra sao, Hạ Sơ đã trở thành quá khứ, bây giờ người đang ở bên cạnh Doãn Văn Trụ là Cô.
Cô tin tưởng một ngày nào đó, anh sẽ quên cô ta.
Phương Thê nghĩ, mình thật sự càng ngày càng nhát gan.
Mình có lẽ nên giống như lúc còn trẻ dũng cảm một chút.
Dù ra sao, cô muốn nói chuyện với anh một chút.
Thật ra thì ngày thứ hai, Tần Tiêu Nhiên đã gọi điện thoại tới, chẳng qua là Phương Thê không có nhận.
Dù anh ta giải thích gì, cũng đã không quan trọng nữa.
Ở một trình độ nào đó, Phương Thê là người rất quyết đoán.
Đã buông tay sẽ không quay đầu lại.
"Vậy Thê Thê, chúng ta có thể đánh cờ chưa."
Doãn Văn Thận cười híp mắt nói.
Một mặt, ông là thật muốn đánh cờ, mặt khác, cũng muốn khiến Phương Thê có chuyện làm, mà không cần đi suy nghĩ lung tung.
"Dạ."
Cô cảm thấy mình cảm nhận được tình thân của người cha trên người Doãn Văn Thận.
=== ====== ====== ====== =========
"Vậy ngày mai anh tới đón em chuyển nhà."
Doãn Văn Trụ dặn dò một phen, rời đi nhà Hạ Sơ.
Trước khi đi, Hạ Sơ lôi kéo tay anh, nói với đôi mắt đẫm lệ mông lung: "Cám ơn anh, trụ."
Anh sờ sờ đầu cô, cười rồi rời đi.
Đợi đến cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có Hạ Sơ một người.