Doãn Văn Trụ ôm Phương Thê hôn một cái: "Ừ, Thê Thê thật tốt."
Vì vậy trong lòng liền lên kế hoạch làm sao sống tốt nhất trong mấy ngày nay.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====
"Đại Tiểu Thư, cô mệt lắm không?"
Abel ngồi bên người Phương Thê, nhẹ giọng hỏi.
Phương Thê hơi xấu hổ gật gật đầu, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Sớm biết sẽ như vậy, Cô cũng không nên tùy tiện đáp ứng.
Có người như anh ta sao?
Bọn họ mấy ngày nay, cơ hồ đều trải qua trên giường.
Anh nói, một đoạn thời gian trước anh rất tịch mịch, cho nên muốn bù lại toàn bộ.
Cô dĩ nhiên kháng nghị qua, nhưng mỗi lần đến cuối cùng vẫn bị anh cản lại.
Cho nên lúc này thật là có chút mệt mỏi, cũng may trên máy bay còn có thể ngủ một lát.
Abel thức thời không hỏi nữa, chẳng qua là khóe miệng mang theo vài phần cười trộm.
Phương Thê vốn chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng sau lại ngủ mất.
Lúc cô tỉnh lại, máy bay đang trong lúc hạ cánh.
Abel thấy cô tỉnh lại, cười nói: "Đại Tiểu Thư, thời gian vừa vặn tốt."
"Ừ."
Phương Thê gật đầu một cái, lại hỏi: "Abel, lần này show trình diễn thời trang có rất nhiều người tham gia sao?"
"Ừ, các nhà thiết kế nổi tiếng trong nước cũng sẽ tham gia."
Abel cười nói: "Nhưng tôi có lòng tin với Đại Tiểu Thư."
Lúc ban đầu chỉ vì sự giao phó của điện hạ, cho rằng chỉ muốn anh cùng với một tiểu thư vui đùa một chút như mọi nhà.
Nhưng bây giờ anh thật thưởng thức cô ấy.
Thật sự về mặt thiết kế của cô ấy rất có thiên phú.
Tiệm kinh doanh so dự tính còn tốt hơn rất nhiều.
"Cám ơn."
Phương Thê cười cười, đáy lòng cũng bình thường trở lại.
Thật ra thì cũng không có gì thật hồi họp cả, dù không lấy được phần thưởng, đi vào trong đó lộ lộ mặt, mở mang tri thức cũng tốt.
Lại nói show trình diễn thời trang lớn hơn nữa của thành phố C cô cũng đã tham gia qua, ngược lại tại sao bây giờ lại hồi họp chứ?
Có lẽ là vì quy mô trong nước đi.
Ở chỗ này có quá nhiều người quan tâm, cho nên luôn muốn cho bọn họ chia sẻ thành công và vui sướng của cô mà thôi.
Phương Thê nghĩ tới đây, không khỏi nhếch môi mà cười.
Mặc kệ là người của mình quan tâm, hay là người mình quan tâm, sự tồn tại đó, mới có thể cho cô cảm thấy cuộc sống tràn ngập động lực.
Máy bay hạ cánh, Phương Thê đến khách sạn mà Abel đã sớm đặt phòng.
Ngày mai mới là buổi diễn, cho nên lúc này quan trọng nhất là cô dưỡng đủ tinh thần.
Thật ra thì chuyện này, Abel từ lâu đã sắp xếp xong xuôi.
Vào lúc này, cô luôn cám ơn anh hai, đã sắp đặt cho cô một trợ lý tốt như thế.
Phương Thê nghỉ ngơi một đêm, chỉ có chút mất mác chính là, Doãn Văn Trụ không gọi điện thoại tới.
Cô nghĩ, có lẽ anh quá bận rộn thôi.
Hơn nữa Phương Thê cũng không kịp suy nghĩ nhiều, tiếp theo một dãy công việc đều cần cô đi làm.
Chọn xong trang phục, make up nhẹ nhàng, lúc này Phương Thê mới ra khỏi khách sạn, cùng Abel cùng nhau tới show diễn.
Abel muốn nói là, ánh mắt của Đại Tiểu Thư thực sự độc đáo.
Lúc trước chọn cô gái tên là Phượng Cửu Nhi kia, lúc này vận may đã đến, gần đây đã nổi lên.
Nhưng bọn họ trong lúc cô ấy còn chưa nổi tiếng đã ký hợp đông với cô ta, cô ta không chỉ đối với bọn họ có ơn tri ngộ, còn tiết kiệm được một khoản tiền rất lớn.
Lần trình diễn này, cô ấy cũng ở trong đó.
Hơn nữa gần đây xì căng đan trong làng giải trí không ngừng, đại khái xì căng đan giống như về cô ấy cùng thiếu đông của công ty người mẫu kinh tế VV.
Ban đầu cô ấy có thể cho người đề cử cô ấy, trong lúc đó tất nhiên cũng có người nọ nhúng tay.
Chỉ là Phương Thê lại rất thưởng thức cô ấy, quan hệ giữa hai người không tệ.
Cô ấy không giống như rất nhiều sao trong làng giải trí tồn tại sự vong ân phụ nghĩa, đạp người khác bò lên trên, đối với cô mà nói, người mẫu chỉ là mộng giấc mộng của cô ấy mà thôi.
Cô ấy từng nói qua, đợi cô ấy công thành danh toại, lúc hoàn thành mơ ước, cô ấy sẽ thối lui khỏi giới người mẫu.
Không vì danh, không vì lợi, chỉ vì hoàn thành một mơ ước.
"Cửu Nhi, hôm nay vất vả em rồi."
Phương Thê đi tới bên cạnh cô ấy, cười nói.
"Chị Phương nói gì đó."
Phượng Cửu Nhi cười, yên tĩnh như lúc ban đầu.
Dù cô ấy bây giờ đã nổi tiếng, nhưng khí chất trên người lại chưa bao giờ thay đổi qua.
Phương Thê nói mấy lời khích lệ với cô ấy, sau đó lại cùng người khác chào hỏi.
Abel vẫn đi theo bên người Phương Thê, có lúc sẽ nhắc nhở một ít cần thiết.
Buổi trình diễn cuối cùng cũng bắt đầu.
Phương Thê cảm giác mình lại mang theo một loại hưng phấn khác thường.
Trình diễn từng tên tuổi riêng, phong cách khác nhau, diễn dịch khác nhau, lại đặc sắc như nhau.
Này không hổ là sự kiện tụ hội các nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang.
Phong cách của Phương Thê cũng như trước, chỉ so bình thường nhiều mấy phần sắc thái thanh thoát.
Có lẽ vì ánh mặt trời trong sinh mạng cô rực rỡ hơn, nên thiết kế tiếp đó cũng thanh thoát lên.
Cô ngồi dưới sân khấu, vẫn chú ý phía trên nhất cử nhất động.
Sự kiện lần này khác với các buổi trình diễn thời trang trước, cho nên những nhà thiết kế cũng ngồi dưới sân khấu.
Chỉ có chờ công bố giải thưởng, những nhà thiết kế đó mới có thể được mời lên đài, nói một chút cảm nghĩ, cũng nói một chút ý tưởng của mình.
Dù không giành được giải, nhưng một lát cả nước cũng truyền tin sự kiện buổi công diễn thời trang này, cũng có thể đánh vang sự nổi tiếng của từng thương hiệu.
Rất nhanh, thương hiệu cuối cùng cũng biểu diễn xong.
Trong quá trình bình chọn, cũng có ca sĩ tới hát.
Đợi đến một khúc xong, MC cười cầm trên tay một tờ giấy gì đó lên, tỏ vẻ kết quả đã có.
Phương Thê cảm giác mình vẫn còn có chút hồi họp.
MC trên sân khấu bắt đầu công bố kết quả, đợi đến không khí phía dưới nóng lên, người MC đó mới tuyên bố người đoạt giải ba.
Tiếp theo là giải hai, cuối cùng là giải nhất.
Trong ba hạng, Phương Thê cũng không nghe thấy tên mình, nên có chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh, cô liền bình tĩnh lại.
Dù sao cũng là lần đầu tiên công diễn cả nước, con đường của cô còn rất dài.
Mặc dù khi ở Italy rất được đón chào, dù sao cũng là hai nơi khác nhau.
Nhưng vào lúc này, MC lại tuyên bố, còn có một giải đặc biệt.
Tên tuổi đoạt giải chính là cô.
Phương Thê hơi sững sờ, Abel lại cười nói: "Đại Tiểu Thư, thật ra thì giải đặc biệt này so với ba giải trước còn tốt hơn, thật đó."
Phương Thê còn chưa tới kịp hiểu rõ lời ý tứ trong lời nói của Abel, đã bị mời lên sân khấu.
Nhà thiết kế trong ba giải đầu phát biểu cảm nghĩ của mình trước, sau đó đến lượt Phương Thê.
MC cười hỏi cô: "Shine, biết vì sao còn có giải đặc biệt không?"
Phương Thê lắc đầu một cái, tỏ vẻ không biết.
"Thật ra nói thật, trong lúc bình chọn, các giám khảo cũng không biết nên đem giải nhất cho cô hay cho tiểu thư Ada."
Mc nói có chút thần bí.
"Chỉ là sau đó có người nói muốn tặng cho cô một phần ngạc nhiên, nên ngày đặc biệt ở nơi này, chúng tôi đặc biệt vì cô tạo ra giải đặc biệt này."
Tiếng nói của MC vừa dứt, toàn bộ đèn trong hiện trường bị tắt, chỉ còn lại có hai ngọn đèn.
Một chiếu trên người Phương Thê, một chiếu về phía cửa.
Phương Thê không khỏi ngẩng đầu nhìn theo, lại thấy nơi đó đứng một người mình rất quen.
Cái người nói không rãnh tới cùng cô.
Phương Thê nhẹ nhàng che môi lại, có chút không dám tin.
Mà Doãn Văn Trụ đang cầm hoa, dưới ánh đèn từ từ đi về phía cô, cho đến tới trước mặt cô.
Anh quỳ rạp xuống trước mặt cô, đem hoa đặt ở trước mắt cô.
"Thê Thê, gả cho anh. Anh sẽ cho các bạn ở đây và các bạn ngồi trước tivi làm chứng cho anh, anh sẽ yêu em cả đời."
Đây là sự ngạc nhiên mà Doãn Văn Trụ muốn cho Phương Thê.
Ở nơi này sẽ là một ngày đặc biệt nhất của cô, cho cô một kỷ niệm đáng nhớ nhất.
Anh nói qua, sẽ cho cô một buổi cầu hôn long trọng, cũng muốn cho cô một hôn lễ long trọng.
Cho nên anh mất thật lớn hơi sức, mới buổi trình diễn này thượng sắp đặt một màn này.
Phương Thê thật sự có chút giật mình, kinh ngạc nhìn không có phản ứng.
Mà những người ở phía dưới sớm đã bắt đầu kêu lên.
Chuyện như vậy, mặc dù không thể nói là mới mẻ, nhưng tuyệt đối được xem là lãng mạn, coi như tục nữa, mỗi cô gái cũng nguyện ý tục một lần như thế.
Bởi vì này cũng được xem là thời khắc hạnh phúc nhất của một người phụ nữ.
Được chính người mình yêu cầu hôn mình.
Phương Thê sửng sốt một lát, mới phản ứng lại, đưa tay nhận bó hoa trong tay Doãn Văn Trụ, sau đó gật đầu thật mạnh.
Cô rất giật mình, đương nhiên cũng vui vẻ.
Doãn Văn Trụ lấy ra chiếc nhẫn, ở trước mặt nhiều người đeo lên ngón tay của Phương Thê.
Sau đó đứng lên, hôn lên hai má cô.
"Thê Thê, anh yêu em."
Phương Thê ngẩng đầu nhìn anh: "Em cũng thế."
Dù quanh mình tất cả đều là người, nhưng một phút này, trong mắt bọn họ chỉ còn lại có đối phương, liền nhìn như thế, như muốn ngắm nhìn hết thảy mọi thứ của đối phương.
Cho đến những người phía dưới bạo phát ra tiếng vỗ tay, hai người mới chuyển dời tầm mắt.
Doãn Văn Trụ ôm nhẹ Phương Thê, cầm lên micro, sâu kín nói: "Đã từng bỏ lỡ qua rất nhiều việc, cũng đau lòng rất nhiều. Cho nên anh rất cảm tạ trời cao, có thể cho anh một cơ hội lần nữa. Cho nên lần này, anh sẽ rất quý trọng."
Doãn Văn Trụ lại nhìn Phương Thê: "Thê Thê, cám ơn em."
Thật cám ơn, cám ơn em về bên cạnh anh lần nữa.
Màn cầu hôn như vậy, có lẽ cũng tốt đẹp như đồng thoại.
Thân phận của Doãn Văn Trụ được sáng tỏ, hơn nữa thành tựu của Phương Thê, sau đoạn thời gian rất ngắn, qua báo chí đều có thể nhìn đến một màn cầu hôn cùng với tình yêu này khiến rất nhiều người hâm mộ.
Mà Doãn Văn Trụ muốn chính là chứng tỏ nhiều hơn, từ nay Tư Đồ Phương Thê chính là vợ Doãn Văn Trụ anh.
Lúc trước không thể cho cô, anh sẽ gấp bội bồi thường.
Dĩ nhiên cũng là tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Có chút bá đạo, anh vẫn có như trước.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ===
Doãn Văn Trụ vốn định đem công ty chuyển tới đây, nhưng cuối cùng Phương Thê vẫn lựa chọn cùng anh quay về Thành phố H.
Lúc trước không muốn trở về, từng có nhiều ký ức đau lòng.
Mà bây giờ quay về, cô muốn tạo nhiều kỷ niệm hạnh phúc hơn.
Thủ phủ Doãn Văn gia thành phố H cưới dâu, hôn lễ dĩ nhiên mọi thứ đều long trọng.
Phương Thê ngồi trong phòng trang điểm, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, cũng hơi hồi họp, còn có chút không chân thật.
Một ngày này thật sự đã đến.
Cô thật sự sẽ gả cho Doãn Văn Trụ rồi.
Đủ loại chuyện lúc trước từ trong lòng xẹt qua, suy nghĩ đến bây giờ, Phương Thê chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Mà lúc cô đang ngẩn người, có người từ cửa đi vào.
Anh làm động tác ý bảo đừng lên tiếng với thợ trang điểm, lại bảo cô ấy đi ra ngoài trước.
Lúc này mới từ từ đi tới sau lưng Phương Thê, đưa tay ôm cô ở trong lòng thật chặt.
"Thê Thê, qua một lát nữa, em sẽ trở thành cô dâu của anh rồi."
Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.
Phương Thê từ trong sững sờ thanh tỉnh lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Cho nên em cũng phải chuyển từ thử sang chính thức rồi."
Doãn Văn Trụ lại hôn hôn lên má cô.
Lúc này Phương Thê mới bừng tỉnh hiểu ra.
Tựa hồ từ lúc cô nói câu kia tính đến hôm nay, vừa lúc 77 ngày.
Thì ra anh vẫn luôn nhớ, trong lòng không khỏi càng nhiều mấy phần cảm động.
"Ừ, chuyển thành chính thức."
Từ đó về sau, anh chính là chồng của cô, người chồng chính thức.
Giữa bọn họ đã trải qua quá nhiều ngăn trở, nhưng rốt cuộc vẫn đi tới bước này.
"Bà xã."
Doãn Văn Trụ đưa tay nắm tay Phương Thê, nhẹ nhàng gọi.
"Vâng."
Phương Thê hơi thẹn thùng lên tiếng.
"Bà xã."
Doãn Văn Trụ hôn nhẹ lên môi Phương Thê, lại gọi một lần nữa.
"Vâng."
Phương Thê lần nữa lên tiếng.
"Bà xã."
"......"
"Bà xã."
"Doãn Văn Trụ, anh cố ý sao?"
Như vậy chơi rất vui sao?
Doãn Văn Trụ lại bế Phương Thê lên, cho cô ngồi ở trên đùi của anh, mới đem mấy phần cưng chiều nói: "Rất muốn gọi, bởi vì rốt cuộc có thể gọi như vậy rồi."
"Bà xã."
Anh khe khẽ cắn cắn vành tai của cô: "Hơn nữa gọi cả đời cũng không ngán."
Đúng vậy, cả đời.
Từ nay về sau cũng không tách ra nữa.
Phương Thê vốn hơi buồn bực, nhưng bây giờ lại biến thành cảm động và thẹn thùng.
Cô đưa tay nắm tay Doãn Văn Trụ, nắm thật chặt.
"Vâng, cả đời."
Cả đời dài bao nhiêu, cô không biết.
Nhưng cô sẽ cố gắng cùng anh qua cả đời.
Chuyện sau này, cô cũng không biết.
Nhưng cô cũng sẽ cố gắng làm cho phần hạnh phúc này lan đến cuối cùng, cho đến lúc bọn họ thực sự đầu bạc răng long.
Doãn Văn Trụ cũng cầm tay Phương Thê thật chặt.
Bọn họ mười ngón tay đan xen, ánh mắt quấn quít.
Trong biển người mênh mông, có thể gặp được một người vốn chính là một loại duyên phận, huống chi hiểu nhau yêu nhau gần nhau.
Hoàn