Chẳng qua là nhìn không ra, người phụ nữ này, mấy lần khiến cho anh thấy hứng thú, vậy thì càng không thể thả rồi.
Anh nói chưa dứt lời, đã làm cho sự tức giận của Phương Thê đều bạo phát.
Bây giờ chân của cô rất đau, đoán chừng nhất định đã trầy da rồi.
Cô vốn không thích mang giày cao gót, chẳng qua là hôm nay không khéo vừa lúc mang, còn gặp được chuyện kỳ lạ như vậy.
"Xin gọi điện thoại số 114 bệnh viện kiểm tra bệnh thần kinh, sau đó nói cho bọn họ biết địa chỉ nơi anh ở."
Có đôi khi, chẳng qua có một số chuyện cô xem như chưa từng xảy ra, cũng không phải nói tính tình cô tốt.
Thật ra thì tính tình cô rất xấu, chỉ là những năm gần đây, chính mình thu liễm không ít.
"Này này, người phụ nữ này, không được đi như vậy, không phải mắng cô một câu, lôi kéo cô chạy một đoạn đường thôi sao? Cô không cảm thấy chạy trốn rất vui sao?"
Người phụ nữ này thật là thú vị, anh đúng là chưa từng gặp qua người như vậy.
"Nhàm chán."
Phương Thê một cước đá vào đầu gối anh, sau đó quay người bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng bỏ chạy của cô, Tư Mị không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng.
Người phụ nữ này ——
Đau quá.
Lần sau gặp cô lần nữa, nhất định làm cho cô mất mặt.
Tư Mị khập khiễng, chân thấp chân cao đi về phía trước.