Doãn Văn Trụ không lại suy nghĩ nữa, dắt tay Phương Thê đi tới trước mặt bọn họ.
Phương Thê cũng không phải một người có thể khiến người khác ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, nhưng là càng xem càng có mùi vị.
Không có cố ý ăn mặc, cũng không có cố ý giả trang xấu xí, cô chính là cô.
Nhưng chính là như vậy, mới cùng khí chất trên người cô tương xứng.
Cho dù có đứng bên cạnh một người chói mắt như Doãn Văn Trụ, dường cũng không bị so tệ hơn.
Một người là mặt trời, như vậy người kia chính là trăng sáng.
Hai loại ánh sáng khác biệt mà thôi.
"Chị dâu, em là Quý Thư."
Quý Thư cười, giống nhau trong ngày thường ôn hòa.
Những người còn lại cũng lần lượt giới thiệu bản thân mình.
Đối với loại nhiệt tình này, Phương Thê không còn căng thẳng quá.
Dù sao cũng là bạn bè của Doãn Văn Trụ, cho nên anh cũng hi vọng cô có thể hòa vào.
Chân chính muốn ở chung với một người, tự nhiên phải muốn dung nhập vào thế giới của anh.
"Chào mọi người, em là Phương Thê."
Phương Thê gật đầu với mọi người, rồi giới thiệu bản thân.
Doãn Văn Trụ đưa tay ôm eo cô ngồi xuống, "Đây là bà xã của mình, mọi người hãy quan tâm hơn."
"Trụ, anh có chị dâu không cần em, anh là người bội tình bạc nghĩa."
Quý Thư liếc Doãn Văn Trụ, nói như có chút buồn bã.
"Chị dâu, trước kia bọn họ nổi danh là một đôi, ha ha."
Người tên A Khoan của nói hùa theo.
"Quý Thư, A Khoan, ở trước mặt bà xã mình nói nhăng gì đó."
Doãn Văn Trụ trợn mắt nhìn bọn họ mấy lần nói.
"Vậy hai người ai công ai thụ a?"
Phương Thê cười với Doãn Văn Trụ, hỏi.
Mọi người khẽ giật mình, sau đó phá lên cười.
A Khoan nói với Phương Thê: "Chị dâu, Quý Thư và Trụ em không biết, nhưng chị dâu và trụ, trụ sẽ bị áp đảo."
"Bọn họ thích mở miệng nói chuyện nhảm, em làm sao có thể theo họ làm loạn?"
Doãn Văn Trụ lại gần Phương Thê, nhẹ giọng nói.
"Thì ra là giả, em còn tưởng là thật?"
Phương Thê cố tình kinh ngạc nói.
Doãn Văn Trụ trừng phạt tính ngắt eo Phương Thê, lại mập mờ hỏi: "Thế nào? Thê Thê rất muốn đàn áp anh sao? Anh rất hoan nghênh, tùy thời chờ em chủ động."
Phương Thê mặt của lập tức đỏ lên, nghiêng đầu trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái.
Người này thật là, cứ như tên vô lại.
"Không thích? Vậy thì anh chịu khổ, tới chủ động trước vậy."
Doãn Văn Trụ nói như đổ thừa, giọng nói lười nhác lại mang theo vài phần mập mờ.
"Trụ, hai người nói chuyện gì mà bí mật thế, chị dâu cũng đỏ mặt rồi."
Có người nhảy ra nói.
"Nếu là bí mật, thì sao có thể nói cho nghe được."
Doãn Văn Trụ ôm Phương Thê có chút đắc ý nói.
"A, thật ra thì cũng không có gì, chính là trụ nói cho em biết, ban đầu anh chính là bị đàn áp."
Để cho anh đùa giỡn cô, hừ.
"Chị dâu, em đối với trụ tốt như vậy, một lòng chỉ nhớ đến anh ta, nhưng anh ta lại từ bỏ em."
Quý Thư tiến tới bên cạnh Phương Thê, tiếp tục nói lời đùa giỡn.
Doãn Văn Trụ ra dấu tay với anh, "Quý Thư, cái tuồng kịch này chơi còn chưa chán sao?"
Tiếp đó lại lại gần Phương Thê một chút, hận hận nói: "Hôm nay trở về xem anh làm thế nào áp chế em."
Thế nhưng liên hiệp đùa bỡn anh.
Cái đề tài này Phương Thê cũng muốn tiếp tục nữa, nói những lời đó thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là cùng những người này dù sao không quá quen.
Coi như là vì muốn hòa vào, nhưng ít nhiều vẫn là có chút xấu hổ.
Mọi người cũng không nói thêm nữa, Quý Thư bưng lên một ly rượu, "Chị dâu, đừng để ý tới anh ta, em mời chị dâu một ly. Đa tạ chị dâu giúp em sửa chữa anh ta."