Thê Thê mất tích?
Anh lại muộn một bước sao?
Anh vốn là tính hôm nay lái xe đi thành phố A, chính là bái phỏng Phương gia.
Thậm chí đã tính ở thành phố A lâu dài.
Nhưng Cô không thấy.
Thế mà anh lại bị người khác hỏi cô đi nào, cái gì cũng không trả lời được.
Tư Mị nói rất đúng, thật ra thì anh căn bản cũng không hiểu rõ Cô.
Rất lâu, mình luôn là quá bá đạo, bá đạo muốn đối cô tốt, lại bá đạo quyết định tất cả.
Doãn Văn Trụ ôm đầu, vẻ mặt rất thống khổ.
Không được, anh muốn đi tìm Cô, bất kể ở nơi nào, đều muốn tìm được Cô.
Doãn Văn Trụ đứng lên, cất bước muốn đi ra phòng làm việc, mà lúc này đây, điện thoại di động lại vang lên.
Hẳn là Quý Thư.
Doãn Văn Trụ mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn còn nhấn nút trả lời.
Anh cảm thấy Quý Thư vào lúc này gọi điện thoại tới đây có lẽ cũng không phải là trùng hợp.
Nhấn nút trả lời, bên trong liền truyền đến tiếng Quý Thư, ôn nhã như thường ngày.
"Trụ, mình tự tay thương hại tới người mình quan trọng nhất tư vị thế nào?"
Nghe Quý Thư nói như thế, Doãn Văn Trụ hiểu anh ta là muốn ngả bài.
Thời cơ đã tới sao?
"Thê Thê mất tích có phải liên quan tới mày không?"
Nghĩ đến đây, anh liền sợ.
"Trụ, là tự mình anh tạo thành, anh không chỉ thương tổn đến cô ấy, còn tự tay mình đẩy cô ấy vào Phương gia."
Quý Thư nhàn nhạt nói.
"Có ý tứ gì?"
Chẳng lẽ lần này Phương Thê mất tích cùng Phương gia có liên quan?
"Phương Thê không phải là con gái của Phương Niệm Hoa, trên tay mình vừa lúc có phần tài liệu, liền thuận tay bán cho Phương gia, rất xin lỗi a, trụ."
Thương tổn người quan trọng nhất của anh ta có thể gây tổn thương cho anh ta chưa hẳn là nặng nhấy.
Mà để cho anh ta tự tay thương tổn tới người mình quan trọng nhất, mới có thể khiến anh ta thống khổ không chịu nổi.
Doãn Văn Trụ cho rằng như vậy là đối với Phương Thê tốt, cố ý nói không yêu cô, để cho Cô đứng ở ô dù nhà họ Phương.
Nhưng anh là cố ý, cố ý buộc anh ta đi tới bước này.
Đợi được chính là cái kết quả này.
Muốn đả thương, liền thương tổn tới cực hạn đi.
Anh làm sao có thể để cho anh ta với người mình yêu bình yên hạnh phúc, để cho anh ta yên lòng đối phó anh.
Ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, anh hiểu rất rõ Doãn Văn Trụ, cho nên anh căn bản cũng không tin anh ta sẽ chọn Hạ Sơ.
Anh ta tự cho rằng ngụy trang như vậy, cũng là ấn kế hoạch của anh từng bước đi tới mà thôi.
"Quý Thư."
Tiếng của Doãn Văn Trụ cắn răng nghiến lợi truyền đến.
Quý Thư muốn nói gì, điện thoại lại bị cúp.
Anh cười cười, không chút để ý, xem ra có người muốn tìm tới cửa.
Được, anh chờ.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, ngày này cuối cùng cũng tới.