Bọn họ xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Thím Vương, thật sự tôi chỉ xuống uống nước thôi."
Anh còn có thể như trước đây lo lắng cô sao?
Sẽ sao?
Phương Thê cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ một cơ hội giải thích anh cũng không cho cô?
Vì sao không về?
"Vậy cô mau chút ngủ đi."
Thím Vương cũng không nói gì nữa, chẳng qua là khuyên Phương Thê.
Phương Thê gật đầu một cái, đi về phòng mình.
Nằm thẳng lên giường, nhưng lại không ngủ được.
Rõ ràng còn là ngày hè, cô lại cảm thấy lạnh quá.
Rõ ràng tịch mịch sớm đã thành thói quen, vì sao lúc này lại chịu không được?
Nhưng cô lại không dám đi xuống đợi, chỉ có thể trợn tròn mắt nằm trên giường.
Cô cho rằng cô đối với anh tối đa cũng chỉ là thích, vừa mới bắt đầu thích, nhưng vì sao lại khó chịu như vậy?
Đau đớn, nhức nhối như bị kim châm.
Cô ôm chăn, cúi đầu hô tên anh.
Cô hi vọng anh có thể nghe tiếng gọi của cô, nhanh trở về.
Cô không muốn giữa bọn họ chỉ vì sự hiểu lầm như vậy liền đổ vỡ.
Có lẽ là nghe được sự chờ đợi của cô.
Phía dưới rốt cuộc có động tĩnh, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng cô vẫn nghe thấy.
Anh đã về?
Cô vội vã từ trên giường ngồi dậy, có chút vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả giầy cũng chưa mang.
Lúc chạy đến cầu thang, nhìn thấy Doãn Văn Trụ đang chuẩn bị đi lên.
"Trụ."
Cô cúi đầu kêu một tiếng, rồi lại thấy bước chân của anh hơi lảo đảo.
Anh uống rượu?
Cô tiến lên một bước đỡ anh lại.
Ánh mắt Doãn Văn Trụ dừng lại trên đôi chân trần của cô, trong lòng hơi cáu.
Cô chính là như vậy chăm sóc chính mình sao?
Cũng không biết mang giày.
Hơn nữa vì sao cô còn chưa ngủ?
Là chờ anh sao?
Anh muốn mở miệng nói gì, nhưng nhớ đến chuyện xế chiều, lại cuối cùng cái gì cũng không nói.
Anh uống rượu, nhưng lại không say.
Anh muốn trở về hỏi rõ ràng, thế nhưng lại sợ, sợ nghe được đáp án của cô, sợ cô nói cô thích là Tần Tiêu Nhiên, vẫn luôn là Tần Tiêu Nhiên.