Hai người đến phòng làm việc, Tần Tiêu Nhiên liền mở miệng hỏi: "Văn kiện xây dựng kế hoạch đấu thầu, có phải một tay em phụ trách không?"
"Đúng vậy"
Phương Thê không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hôm nay Tần Tiêu Nhiên có chút lạnh nhạt.
"Trừ em và tôi ra, còn có người của phòng thiết kế, không còn người nào biết nữa đúng không?"
Tần Tiêu Nhiên lại mở miệng hỏi.
Phương Thê gật đầu lần nữa, "Vâng"
Nghe vậy, Tần Tiêu Nhiên mang theo chút ý lạnh hỏi: "Vậy tài liệu lập kế hoạch của công ty chúng ta tại sao lại xuất hiện ở công ty Daewoo?"
"Em không biết."
Phương Thê đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thái độ của Tần Tiêu Nhiên, chẳng lẽ hoài nghi cô sao?
Anh cứ không tín nhiệm cô như vậy?
Mặc dù tài liệu đó là cô quản lý, nhưng không phải còn những người khác sao?
"Không biết? Em chỉ có một câu không biết, công ty chúng ta đã tổn thất bao nhiêu tiền em biết không?"
Tần Tiêu Nhiên nhìn cô, khuôn mặt tức giận, ánh mắt lạnh như băng.
"Không phải em, em không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh."
Phương Thê đón nhận tầm mắt anh, nói từng câu từng chữ.
"Tôi đã điều tra người của phòng thiết kế, không có hiềm nghi, còn tôi không thể tự bán đứng mình đi, cuối cùng chỉ còn sót lại em. Phương Thê, tôi cũng không tin, nhưng mấy ngày nay, tôi gọi bao nhiêu cuộc cho em, làm cách nào cũng không gọi được. Em lại không tới công ty, tôi muốn làm rõ mọi chuyện cũng không được. Cho nên chỉ có thể phái người đi thăm dò. Em biết tôi tra ra gì không?"
Tần Tiêu Nhiên tức giận giảm bớt, nhưng mang theo vài phần thất vọng: "Nội bộ công ty Daewoo người ta nói là em đem tài liệu bán cho bọn họ, mà vừa lúc em thay ba em trả một trăm vạn. Phương Thê, chẳng lẽ những thứ này là trùng hợp sao? Tôi hy vọng chính em đi thừa nhận, tôi không muốn sử dụng đến luật pháp."
Anh nói xong, khiến Phương Thê cảm thấy cả người rét lạnh, như bị quăng vào vạn dặm hầm băng.
Thân thể cô còn chưa hoàn toàn bình phục đã đi làm, chỉ sợ anh có chút bận tâm đến cô, tuy nhiên không nghĩ tới nghênh đón cô lại là tội danh như thế.