Âu Dương Phi không thích cô ta sẽ vì cô ta làm mấy việc kia sao?
"Cô không tin cũng được, mình cũng không có lý do gì phải giải thích với bạn."
Phương Thê đứng lên, nhìn Tô Tố ngồi ở một bên khác nói: "Nếu như cô tới chính vì muốn hỏi tôi những chuyện này, tôi nghĩ chúng mình không có chuyện gì cần nói, tạm biệt."
Năm đó cô ta cố gắng tránh né cô, cho nên giữa bọn họ đã trở thành người xa lạ rồi.
"Tại sao?"
Phương Thê đi vài bước, sau lưng lại truyền tới tiếng nói của Tô Tố.
"Bên cạnh cô đều có nhiều đàn ông ưu tú vậy, tại sao còn phải cướp đi người tôi thích? Năm đó như thế, bây giờ vẫn như vậy?"
Chuyện năm đó, đã từng cho cô một đả kích rất lớn.
Cũng chính là sau lần cô tỏ tình với Mạnh Dạ thất bại, cô mới hạ quyết tâm, nhất định phải thay đổi chính mình, khiến bọn họ nhìn bằng cặp mắt khác.
Lúc trước, Đàm Tiểu Yến nói Phương Thê làm bạn với cô, chỉ vì muốn cô làm nền cho cô ấy.
Lúc trước, Mạnh Dạ nói, mình muốn theo đuổi chính là bạn của bạn - Phương Thê.
Các cô là bạn sao?
Không, có lẽ từ lúc bắt đầu cô đã không cho là thế.
Sau đó sinh lòng ngăn cách, thì càng không thể nào sống ở bên cạnh cô ấy nữa.
"Tô Tố, tôi từ đầu tới đuôi cũng không cướp gì của cô. Thứ nhất, nếu cô thích, nên dựa vào bản thân đi tranh thủ, mà không phải đem trách nhiệm đỗ lỗi ở trên thân người khác. Thứ hai, đừng mưu tính đi tổn thương người quan trọng của tôi."
Lần đầu tiên, cô có thể tha thứ.
Nhưng tuyệt đối không thể có lần tiếp theo, nếu không cô nhất định sẽ không để yên.
Cô sẽ không chủ động đi trêu chọc người khác.
Nhưng người khác nếu là đả thương người quan trọng của cô, cô cũng không phải dễ trêu như vậy.
"Phương Thê, cô căn bản không hiểu tâm tình của tôi."
Tiếng Tô Tố vang lên, đi tới bên người Phương Thê.
Đúng vậy, cô ta căn bản không hiểu.
Cô ta luôn suông sẻ như vậy, làm sao lại hiểu tâm tình của cô chứ?
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ qua, chưa bao giờ suy nghĩ, nghĩ mình có từng vì người khác suy nghĩ qua chưa.
Gian khổ của Phương Thê, cô có biết không?