Thay vì để cho hai người bọn họ đơn độc ở chung một chỗ, còn không bằng ở chỗ này.
Tuy nói nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô lại lo lắng những động tác của Hạ Sơ.
Chẳng biết tại sao, Cô cảm giác Hạ Sơ và Quý Thư có quan hệ với nhau.
Nếu như bọn họ thật sẽ đối với Doãn Văn Trụ bất lợi, Cô càng không muốn để cho bọn họ đơn độc ở cùng một chỗ.
Một chữ khách, đã đại biểu thân phận của Hạ Sơ.
Nhìn cô ta nói chuyện với thái độ lạnh nhạt kia, còn ngụ ý trong câu nói, Hạ Sơ cũng chỉ có thể ở trong lòng giận đến muốn giết người.
Âm thầm thề, tất nhiên sẽ đuổi cô ta đi ra ngoài.
"Thê Thê."
Doãn Văn Trụ vui sướng kêu một tiếng.
Thế nhưng anh lại chỉ cho là Phương Thê hiểu anh.
Phương Thê làm như không nghe thấy, ngược lại vẫn nhìn Doãn Văn Thận.
"Nếu Thê Thê nói như vậy, vậy hãy để cho cô ta ở đi."
Doãn Văn Thận rốt cuộc mở miệng.
Hơn nữa ông cũng không muốn bức đứa con trai bở nhà nữa.
Nhìn thái độ của Doãn Văn Thận đối với Phương Thê, Hạ Sơ lại càng hận hơn.
Tại sao Doãn Văn Thận có thể chấp nhận một kẻ bần cùng như Phương Thê, lại không thể tiếp nhận cô?
Dáng vẻ cô ta có đẹp bằng cô không?
"Cám ơn cha, con cảm thấy mệt, đi nghỉ ngơi trước."
Phương Thê nói xong, liền đi lên lầu.
Cô thật sự mệt mỏi.
Chuyện đêm qua, chuyện mới vừa rồi, kiện kiện đều không làm cho người ta bớt lo.
"Thê Thê."
Doãn Văn Trụ muốn đuổi theo, nhưng Hạ Sơ lại đúng lúc đứng lên, kéo tay Phương Thê lại, "Phương Thê, mình với Trụ thật không có gì, bạn đừng hiểu lầm."
Nhìn cô ta tỏ vẻ nhu nhược, nghe lời nói của cô ta, Phương Thê chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô đem tay mình rút ra, rõ ràng không dùng bao nhiêu sức.
Hạ Sơ lại ngã về phía sau, như cô đẩy cô ấy vậy.
"Thê Thê, em ——"
Doãn Văn Trụ đỡ Hạ Sơ, lại quay đầu nhìn Phương Thê, tiếng nói không khỏi tăng thêm mấy phần.
Nhưng lời nói tiếp theo, lúc bắt gặp đến cặp mắt lạnh nhạt của Phương Thê, lại rốt cuộc nói không ra lời.
Phương Thê lạnh nhạt như vậy, khiến anh cảm thấy sợ, giống như cô lại quay về như lúc ban đầu.
Phương Thê không có dừng lại, xoay người lên lầu.
Không, cô tuyệt không lạnh nhạt.
Cảm xúc trong lòng sắp phun ra rồi, cho nên mới chỉ có thể dùng lạnh nhạt tới ngụy trang tất cả.
Tình cảnh mới vừa rồi, anh rống cô.
Anh không tin cô, ngược lại tin Hạ Sơ.
Này so cái gì cũng làm cho Phương Thê khó chịu.
Anh chẳng lẽ cảm giác mình sẽ đối với cô ta làm gì sao?
Cô cũng không phải là người đần, cho dù muốn làm gì, cũng sẽ lén lút làm, làm sao có thể ở trước mặt anh làm.
Nếu suy nghĩ tý, anh sẽ hiểu.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong tiềm thức của anh lại tin Hạ Sơ.
Ý nghĩ lúc này, thường thường là chân thật nhất, cho nên cô mới đau lòng, mới khó chịu.
Doãn Văn Trụ rống Phương Thê, lập tức liền hối hận.
Nhưng Hạ Sơ ở trong lòng anh lôi kéo vạt áo của anh, anh không cách nào đuổi theo.
Quần áo của cô còn là bộ hôm qua, chẳng lẽ cô mới vừa trở về?
Quý Thư rốt cuộc đang làm gì?
Bởi vì ở chung một chỗ với Quý Thư, cho nên anh mới tương đối an tâm.
Nếu không anh tuyệt đối sẽ không để cô lại, cho dù muốn đưa Hạ Sơ, cũng sẽ mang cô theo.
Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, Doãn Văn Trụ cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Phương Thê đi, Doãn Văn Thận hừ một tiếng cũng rời đi, Thím Vương than một tiếng, cũng xoay người đi rồi.
Trong phòng khách cũng chỉ còn lại có hai người Doãn Văn Trụ và Hạ Sơ.
Hạ Sơ điềm đạm đáng yêu nhìn Doãn Văn Trụ, "Trụ, thật xin lỗi, đều do em."
Vừa nói nước mắt liền bừng lên.
Doãn Văn Trụ đưa tay lau nước mắt cô, "Không có chuyện gì, bọn họ chỉ vì không hiểu em, chờ chung một đoạn thời gian, bọn họ sẽ tiếp nhận em. Lúc ban đầu Thê Thê cũng không được cha thích. Đúng rồi, cha thích đánh cờ, em cũng có thể học Thê Thê, đánh cờ với ông ấy."
Anh an ủi cô, nhưng là mấy câu nói lại không ngừng nhắc tới Phương Thê.
Hạ Sơ ngoài mặt không có gì, đáy lòng lại đã sớm hận thấu.
Cô tự nhiên biết, Doãn Văn Thận dù thế nào cũng sẽ không tiếp nhận cô.
"Ừ, em sẽ cố gắng, em còn muốn trở thành bạn bè với Phương Thê, nhưng cô ấy hình như không thích em lắm."
Hạ Sơ càng nói càng nhỏ.
"Sẽ không, Thê Thê là một người rất dễ sống chung, khẳng định cô ấy chỉ vì ghen tý, anh đi nói với cô ấy một tý là được."