Vì vậy Doãn Văn Trụ lại gọi lần nữa.
Phương Thê thấy điện thoại lại vang lên, tính lấy ra nhìn, nhưng đợi cô lấy ra, tiếng chuông đã tắt.
Vừa nhìn, hết pin rồi.
Điện thoại mới mua, pin đúng ít, nhưng cũng không thể ít đến vậy đi.
Phương Thê lẩm bẩm có chút oán hận người bán, cũng không đem cuộc gọi tới để trong lòng.
Cô nghĩ, đây là số mới, căn bản không người nào biết.
Nên cú điện thoại mới vừa rồi chắc là người ta gọi nhầm.
Doãn Văn Trụ buồn bực, người phụ nữ này không nhận điện thoại cũng được, bây giờ lại còn dám tắt điện thoại nữa.
Cô đây là tức giận cho ai xem?
Thì ra chọn cô là cảm thấy cô thức thời, bây giờ nhìn lại giống như không phải vậy?
Chẳng lẽ chuyện trước kia, đều là cô cố ý giả vờ sao?
Bây giờ bắt đầu hiện nguyên hình rồi à? (NH: anh này nằm mơ quá đi, tưởng mình có giá quá)
Anh càng nghĩ càng tức giận, nhìn thời gian cũng không xê xích gì nhiều, cầm điện thoại di động liền đi ra ngoài.
Khi Doãn Văn Trụ về đến nhà, Phương Thê đang nấu cơm, nấu phần cơm cho một người, cũng làm món ăn dành cho một người.
Lúc nhìn đến Doãn Văn Trụ, cô giật mình, "Anh trở về làm chi?"
Vốn là chưa tới lúc tan việc, cô cho là anh về lấy thứ gì đó.
Chỉ là lời này vào tai Doãn Văn Trụ lại là một chuyện khác, anh bước nhanh đi tới bên người Phương Thê, một tay giữ cằm cô lại, "Đây là nhà tôi, cô nói tôi trở về làm gì?"
Mặc dù Phương Thê cảm thấy anh bình thường xem ra lười biếng lại vừa nguy hiểm, nhưng cảm giác nguy hiểm lúc này lại vượt qua hết thảy, ở trong đó loáng thoáng còn lộ ra một loại lạnh đạm, làm cho người ta không thở nổi.
Nhưng cô thật sự không biết rốt cuộc mình đã chọc gì tới anh.
"Mới có một ngày, cô đã bắt đầu xem mình trở thành bà chủ nơi này rồi sao?"
Doãn Văn Trụ bởi vì tức giận, lời nói ra khỏi miệng có chút chói tai.
"Không phải anh nói là có thể sử dụng phòng bếp sao?"
Phương Thê thật không hiểu được, không phải cô chỉ xuống bếp thôi sao?
Như vậy chính là đem mình là bà chủ nơi này rồi sao?
Đây là cái lý luận gì.
"Không phải vấn đề về phòng bếp."