Hàn Lăng Sơn ghi nhớ từng lời Tôn Quốc Tín nói, tiếng chuông trong thành Thịnh Kinh đã vang lên, nhưng chân hắn không di chuyển được, đi lần này, không biết bao giờ huynh đệ họ mới gặp lại được, mặc dù Tốn Quốc Tín luôn tỏ ra bình đạm, nhưng hắn không đành lòng nhìn huynh đệ sống như vậy. Sống thế này khổ hơn hắn phải ăn tuyết nằm băng nhiều. “ Ta đi đây.” “ Ta tiễn ngươi.” Hai người một trước một sau rời thiên điện làm A Cổ sợ hãi, bất an theo sau,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.