Tiền Thiểu Thiểu mỉm cười, nghe lời Trương Oánh bày ra góc độ đẹp nhất của mình, nhặt túi bánh ngọt lên, ôn nhu nói:” May quá, chưa sao cả, nàng mệt cả ngày rồi, nghỉ rồi ăn đi, đây là bánh do phu phụ Lâm Tỳ nướng đấy, hôm nay ta phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy.” “ Ừm. “ Trương Oánh khẽ vén mái tóc bị mồ hôi làm dính vào trán, nghe thấy đám đồng nghiệp cười khúc khích, sảng khoái phất tay: “ Không chia cho các ngươi đâu.” Tiền Thiểu Thiểu rất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.