Vân Chiêu quay đầu sang bên, né tránh hơi thở thơm tho của Tiền Đa Đa liên tục phả vào mặt mình, âm ấm, ngưa ngứa, kỳ thực đó chưa phải điểm chết người nhất, mà là chiếc áo dạ hành ép sát vào người, tôn lên đường cong chắc nịch và ưu mỹ của đồi ngực thiếu nữ, khiến tim y đập rộn ràng, cố gắng để giọng nói vẫn bình tĩnh: “ Mẹ hi vọng ta đi cứu viện Phùng Anh.” Tiền Đa Đa lần nữa cười khanh khách, nhanh nhẹn chui vào vòng tay Vân Chiêu, dán...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.