“ Nhiếp Nhiếp, mệt hả?” Giọng trầm trầm của Bành gia vang lên bên cạnh, Phùng Anh vội mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của nàng là mỉm cười:” Hôm nay bị thiếu ngủ ạ.” “ Mệt thì ngủ nhiều hơn một chút, đừng ép bản thân thái quá.” Bành gia ngồi xuống đối diện với Phùng Anh, nhìn đứa bé mà ông chứng kiến từ lúc đỏ hỏn tới khi thành thiếu nữ xinh đẹp, ánh mắt đầy hiền từ: Phùng Anh chậm rãi đứng dậy, tới bên cửa sổ nhìn núi non thấp thoáng trong mây mù,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.