Hàn Lăng Sơn ngủ một giấc thật say tận ba ngày sau hắn mới tỉnh. Thực ra hắn vẫn muốn ngủ nữa, nhưng mà bụng đói quá. Hắn muốn uống nước, nhưng cái bình trên đầu giường cạn rồi, chắc là lúc mơ ngủ hắn uống mất, mắt đang muốn díp lại thì bên tai thoáng nghe thấy tiếng chuông. Là tiếng chuông báo giờ ăn của thư viện. Cái bụng tự giác sôi ùng ục. Hàn Lăng Sơn vuốt cái bụng dẹp lép, cảm giác hạnh phúc cứ thế sinh ra, xem ra không cần biết đi bao lâu,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.