Buổi tối khi đi ngủ, Tiền Đa Đa thấy Vân Chiêu tay cầm quyển sách ngả người xuống giường gấm, nhưng mắt lại không đặt trên cuốn sách, mà là nhìn bầu trời tối đen bên ngoài. Lúc này là cuối tháng, không thấy trăng đâu. Tiền Đa Đa tới gần hơi chút lo âu hỏi: “ Phu quân, nếu tên tiểu đồ đệ của chàng cũng nhìn ra được chàng có mưu đồ khác, liệu những người khác có nhìn ra không?” “ Không đâu.” Vân Chiêu đáp đơn giản, chắc chắn: “ Vì sao, đến một thằng nhóc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.