Hai người đi xa rồi, Cố Viêm Vũ phẫn nộ giật thoát khỏi tay Hoàng Tông Hi, quay đầu nhìn đỉnh núi thì bị mây mù đá núi lớm chởm, không thấy bộ dạng đáng ghét của Vân Chiêu nữa, nghiến răng ken két:” Kẻ này thật vô lễ, coi chúng ta như trâu ngựa, y nghĩ mình là ai chứ?” “ Thế thì sao nào, người ta nắm đạo nghĩa trong tay, dù đệ không sợ chết phản kháng y, kết quả thế nào? Chỉ cần cái tiếng không chịu cứu nạn dân truyền đi, đệ còn mặt mũi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.