Xem ra Bùi Trọng cũng hiểu được yếu quyết đóng cửa đánh chó rồi, Vân Chiêu bất ngờ hỏi: “ Ngươi rất thông minh, cứ ở lại bên trẫm có hơi thiệt, có muốn ra ngoài mở mang kiến thức không?” Bùi Trọng thi lễ: “ Thần không nỡ rời bệ hạ.” Vân Chiêu đưa chân đá hờ một phát: “ Nói mau lên, nếu không trẫm cho ngươi làm bình bút thái giám, tha hồ theo trẫm cả đời.” “ Thần thấy tới Ninh Hạ phủ rất tốt ạ.” “ Ồ nơi xa xôi gian khổ như thế, sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.