Trong mắt Trương Quốc Tụ, quan trọng nhất vẫn là bản địa Đại Minh, còn Nam Dương, vẫn không phải là quốc thổ thực sự. Một chiếc thuyền ba buồm thuận gió tới Mã Lục Giáp cũng mất hai tháng, xa như vậy với nhiều quan viên trong nước như Trương Quốc Trụ thì đã là chân trời rồi. Thứ ở chân trời dù có tốt tới mấy cũng không bằng thứ trước mắt, bọn họ hứng thú với chuyện khống chế Mã Lục Giáp thu thuế, chứ còn quản lý nơi đó thì chẳng hứng thú gì. Vân Chiêu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.