Phùng Anh giáp trụ đầy đủ, toàn thân nai nịt gọn gàng, lưng đeo tới ba ống tên, đứng trên tường thành nhìn quan binh vốn đang bày trận cách đó năm dặm đang rút đi như thủy triều, dù hết sức trật tự chia đội ngũ trước sau không để cho người khác cơ hội lợi dụng, thế vẫn làm thở phào một hơi: “ Tả Lương Ngọc rút rồi.” “ Lui rồi! Lùi rồi!” “ Quan binh lui rồi!” Tiếng hò reo vang vọng khắp trên thành dưới thành, trong đó cái giọng của Tiểu Sở không lẫn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.