Hà Thường Thị ánh mắt đờ đẫn, tiễn lão hán đi một quãng xa mới quyến luyến quay về, không ngờ còn nhỏ vài giọt nước mắt, vội vàng lau đi, nhưng lau thế nào cũng không hết: “ Cô nương cũng thấy rồi đấy, đó là kết cục gả cho người quá thật thà. “ Tiền Đa Đa chưa nói, Vân Xuân không hiểu:” Người thật thà có gì không tốt?” “ Lão Hà cả đời nghèo khổ, lão nô không cam lòng sống khổ, mới biến bản thân thành bà nương đanh đá, cho dù bị người ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.