Là tôi. Ừ, tôi biết là của cậu (2) “Ơ!” Anh ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ông Trương nói: “Sao vậy?” Lâm Phàm nói: “Có một luồng hơi thở không tốt đang hướng về phía này, chỉ là khoảng cách có hơi xa.” “Phải không? Muốn đi xem thử không?” Ông Trương hỏi. Ông ta biết Lâm Phàm thích xem náo nhiệt, cho nên đã chủ động nói ra, để Lâm Phàm không cần phải hỏi ông ta có muốn đi xem không. Hai người họ có thể biết được suy nghĩ của đối phương, điểm này Mộ Thanh không thể làm được, điều này
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.