Một năm sau Thời gian trôi qua nhanh chóng, lại một năm nữa qua đi. Lâm Phàm như thường ngày đẩy cửa ra, anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bầu trời có tuyết rơi, bông tuyết rơi xuống mặt đất khiến mặt đất bao phủ một mảng tuyết trắng. “Thật đẹp!” Anh cảm thán. Sau đó lại rèn sắt như thường ngày. Đến buổi chiều. Có một giọng nói trong trẻo vọng đến. Có một người dân trong làng hô lên, dường như đã có chuyện gì rất náo nhiệt xảy ra. Đột nhiên. Vang lên một giọng nói mà Lâm Phàm rất nhớ. “Bố ơi.” Lâm
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.