Thoắt cái đã hơi sợ, thoắt cái đã hơi hốt hoảng. Đã sắp đợi không nổi nữa rồi. Lâm Phàm và ông Trương đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng tới xem Ngô Thắng. Không ai nói gì, nhưng trong ánh mắt lại dường như đang nói chuyện với nhau. Bỗng nhiên. Ngô Thắng lập tức kích động đứng lên. Mặc dù bây giờ chỉ còn mỗi cái quần lót che chắn cơ thể, nhưng vẫn không hề che đậy được sự kích động trong lòng của anh ta. "Bậc thầy, người lợi hại quá." Đã đổi cách xưng hô trịnh trọng luôn rồi. Trước đây đều
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.