Cậu thực ra rất tốt Ông ta cầm tay Lâm Phàm đứng dậy, không hề kiêu ngạo như trước nữa, dáng vẻ âm trầm thậm chí có chút lặng lẽ kiệm lời, rầu rĩ không vui. “Thực lực của tôi vẫn còn tốt nhỉ.” Lâm Phàm hỏi, anh chỉ muốn nhận được một lời tán thành từ đối phương. Nếu như ở thời điểm chưa đánh nhau, Trịnh Đồ chắc chắn sẽ nói một câu. “Hừ! Cho dù thực lực của cậu có lợi hại đến đâu thì trong mắt tôi cậu mãi mãi chỉ là con kiến.” Trịnh Đồ nói: “Lợi hại.” Lâm Phàm mỉm
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.