Ông Trương chăm sóc người bị thương (2) “Sao thế?” Lâm Phàm nói: “Có người đang nhìn tôi.” “Ai?” “Không biết.” Ông Trương thấy rất lạ, nếu đã không biết thì sao lại biết có người đang nhìn mình, đây thực sự là chuyện vô cùng kỳ quái. “Người đó nhìn tôi như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó cần tôi giúp đỡ, đi theo tôi.” Lâm Phàm suy đi nghĩ lại, thấy thực sự có khả năng này, suy cho cùng thì trách nhiệm của anh cũng là tuần tra thành phố này, giúp đỡ những người cần giúp đỡ. Bầu trời. “Tuổi còn trẻ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.