Mộ Thanh biết rõ vết thương trên cổ tay mình, quả thật là bị người cắn. Nhưng nếu như chỉ có thế thôi mà tin, vậy thì hoàn toàn không thể nào. "Nếu như chỉ là như vậy, ai sẽ tin chứ?" "Còn gì khác không?" Lâm Phàm lại cẩn thận suy ngẫm, sau đó nói: "Anh nhớ trước đây em đã từng nói với anh, ngực em rất trắng." Mộ Thanh hít một hơi thật sâu. Thật sự có chút muốn đánh người. "Người trắng rất nhiều, nói thì có tác dụng gì?" Mộ Thanh dằn lại ý định đánh đối phương một trận bầm
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.