Cô Gái Hoàn Mỹ
"Ừm, chính là họ, nhưng lần này còn có thêm một người lạ mặt nữa." Tiểu Hà nói nhanh, sau đó mặc kệ Lý viện phó, vội vã chạy tới phòng cấp cứu.
Vẻ mặt Lý viện phó rất khó coi, y sợ nhất chính là mấy vị tổ tông này, thậm chí y còn đang nghĩ có nên cố ý gây ra sự cố trên bàn mổ, trực tiếp độc chết hai vị tổ tông ấy đi hay không.
Phủi phui!
Ý tưởng đó vừa nảy sinh, Lý viện phó liền giận dữ tự tát miệng mình.
Sao ta có thể nghĩ như vậy được?
Chăm sóc người bị thương chính là thiên chức của y bác sĩ.
Nếu không làm sao xứng đáng với tấm áo trắng ta đang mặc.
Lý viện phó lấy điện thoại di động ra gọi cho Hách viện trưởng.
Tút tút hai tiếng.
"Hách lão ca, ngươi quá mức rồi đấy, ngắn ngủi hai ngày mà ngươi đã đưa tới cho ta bốn bệnh nhân, lúc đầu không phải ta đã cầu ngươi tha cho bệnh viện của chúng ta xả hơi chút sao?"
"Ai nha, lão đệ, học đệ ngoan của ta, không phải ta muốn mà là ta cũng không quản lý nổi. Chỉ có thể vất vả các ngươi thôi, đợi lát nữa ta gửi cho ngươi hồng bao 200, coi như mời ngươi uống rượu, gửi hồng bao qua rồi ngươi cứ nhận lấy, chớ khách khí với ta."
"Hách học trưởng, Hách lão ca, ngươi tha cho ta một mạng đi, đây không phải vấn đề 200 hay không 200."
Lý viện phó vừa nói vừa mở loa ngoài điện thoại, ngón tay thuần thục ấn mở hồng bao.
"Ta biết, nhưng không có cách nào cả, chỉ có thể vất vả ngươi, để bọn họ ở chỗ ngươi một thời gian đi, ngươi đừng cự tuyệt cũng đừng thấy ấm ức, nếu không ta sẽ đi báo cáo ngươi nhận hối lộ, hồng bao gửi rồi, chứng cứ vô cùng xác thực."
"Cúp nhé, chỗ ta còn có chút việc phải làm."
Lý viện phó ngây người tại chỗ, nhìn hồng bao mới mở ra, hận không thể giận đánh chính mình chục cái, không phải chỉ là chút hồng bao thôi sao.
Hách học trưởng, mẹ nó, ngươi thật vô sỉ.
….
Trong phòng cấp cứu.
Bác sĩ và y tá đều đang rất bận rộn.
Khi bác sĩ chủ nhiệm nhìn thấy người bệnh thì đã có chút tuyệt vọng, thời gian trước hắn quả thật còn muốn viết đơn xin về hưu sớm, nếu không phải phó viện trưởng cố gắng khuyên can hắn, vẽ ra một tương lai hi vọng tươi sáng thì hắn đã chạy từ lâu rồi.
Bây giờ thấy Lâm Phàm nằm ở chỗ này, nhất thời hắn quả thật muốn quỳ xuống khóc thét.
"Chủ nhiệm, nhịp tim người bệnh giảm mạnh." Một y tá vội la lên.
Bác sĩ chủ nhiệm hít sâu một hơi, "Cấp cứu."
Nội tâm của hắn cực kỳ tuyệt vọng, yên ổn mà sống không tốt sao?
Tại sao cứ thích hành hạ bản thân và hành hạ đám bác sĩ như ông thế này?
...
Trong một phòng bệnh khác.
Lý Ngang nằm trên giường, ái mộ bạn gái đang gọt táo cho y, đả kích liên tiếp đánh tới khiến y thấy rất tuyệt vọng.
Nhưng cũng may là trời cao công bằng, đã cho y gặp được người con gái tốt nhất trên thế giới, nàng ôn nhu, quan tâm, luôn suy nghĩ cho y. Trong khoảng thời gian y nằm viện đều là người con gái hoàn mỹ này đưa canh dinh dưỡng tới.
Mặc dù có đôi khi đùi gà trong canh hình như đã bị cắn một miếng.
Nhưng những việc này đều không quan trọng.
Y để tâm chính là bạn gái quan tâm săn sóc cho mình.
Thế nhưng cứ nghĩ đến kết quả kiểm tra vô sinh thì lòng y lại tan nát.
"Ta có một chuyện phải nói với ngươi, ta bị vô sinh, về sau không thể có con của mình, nếu như ngươi không thể tiếp thu, lựa chọn rời đi... ta, ta hoàn toàn có thể hiểu được. Sở dĩ ta nói với ngươi là bởi vì ta không muốn lừa gạt ngươi, bất kỳ một cô gái nào cũng đều có quyền làm mẹ."
Lý Ngang rất khẩn trương, cũng có chút ảo tưởng.
Nàng có thể khoan nhượng tình huống của ta sao?
Cô bạn gái đưa trái táo gọt xong đến bên miệng Lý Ngang, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, ta không để ý, bởi vì ta thích ngươi, về sau chúng ta có thể nhận nuôi một đứa bé, ngươi thích bé trai hay bé gái hơn?"
Lý Ngang thất thần, buột miệng đáp: "Ta thích bé gái."
Bạn gái y thật sự chấp nhận, thật sự không muốn rời bỏ y sao?
"Nhưng mà ta thích bé trai." Cô bạn gái ôn hòa đáp.
"Ta nghe ngươi, ngươi thích bé trai thì chúng ta liền nhận nuôi bé trai." Lý Ngang thâm tình nhìn bạn gái, cô gái hoàn mỹ như thế này mà y có thể gặp được, quả thực là phúc khí tu luyện ba đời.
Về sau nhất định phải đối đãi với nàng thật tốt, dù cho nàng có làm ra chuyện gì sai lầm không thể tha thứ thì ta nhất định vẫn sẽ tha thứ cho nàng.
Chờ chút! Tại sao ta lại có ý nghĩ như vậy?
Cô gái hoàn mỹ như thế thì làm sao có thể làm ra chuyện gì bậy bạ được.
Cô bạn gái sờ trán Lý Ngang, nói khẽ: "Nghỉ ngơi một lát đi, ta ở chỗ này với ngươi."
"Ừm." Lý Ngang chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt hơi rưng rưng, y đã bị cảm động đến phát khóc rồi.
...
Phó viện trưởng đã phân phó, bốn bệnh nhân từ bệnh viện tâm thần đưa tới đều phải xếp chung trong một gian phòng, tuyệt đối không nên tách ra, đề phòng mang đến khủng hoảng cho các bệnh nhân vô tội khác.
Y thân là phó viện trưởng, thời thời khắc khắc phải suy nghĩ vì bệnh nhân trong bệnh viện của mình.
Y cảm giác bản thân đã làm việc rất tận tụy.
...
Không biết qua bao lâu sau, Lý Ngang vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại có cảm giác giống như có người đang nhìn y, y không biết cảm giác này tại sao lại tới.
Y tỉnh cả ngủ, chỉ muốn tâm sự với cô bạn gái hoàn mỹ của mình.
Lý Ngang mở mắt ra.
Y quay đầu qua nhìn sang bên cạnh, lúc vừa định nói chuyện lại phát hiện giường ngủ kế bên chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một bệnh nhân, nhưng những điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm là y nhận biết bệnh nhân đang nằm ở đó.
Lâm Phàm, bệnh nhân của phòng bệnh 666.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm Lý Ngang, nhếch miệng tươi cười, dáng cười rất ôn hòa, chỉ là chẳng biết tại sao rơi vào mắt Lý Ngang thì nụ cười đó lại vô cùng khủng bố.
Hô hấp của Lý Ngang thoáng cái trở nên gấp rút.
Y chỉ vào Lâm Phàm muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra từng tiếng a... a… vô nghĩa.
Y tá nhìn thấy tình huống bên này bèn vội vàng tới xem xét, sau đó lớn tiếng hô.
"Bác sĩ!"
"Bác sĩ mau tới. . ."
"Bệnh nhân phát bệnh rồi."