Ngôi làng này, người giỏi đất thiêng vô cùng (2) “Bữa sáng của con đến rồi, mau ăn đi.” Cô bé nhìn Lâm Phàm, rồi lại nhìn bữa ăn sáng, bỗng trầm mặc. Lâm Phàm nói: “Thấy mấy cái tên đó rồi chứ, đó là tên chú nghĩ ra cho con, chú thấy cái tên cuối cùng hay nhất, Khả Lam, sau này sẽ gọi con là Lâm Khả Lam, con thấy sao.” “Con thấy cái tên này chả ra làm sao.” Cô bé lạnh nhạt đáp. “Hả?” Lâm Phàm mở to mồm, giống như vừa chịu một đả kích lớn: “Sao có thể, đây
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.