Kiếp nạn lớn (2) Phịch! Năm ngón tay của Trinh Nhạc hơi dùng sức, đầu hoàng đế phịch một tiếng, trực tiếp vỡ vụn giống như dưa hấu vậy. Lão thái giám đứng phía dưới không nhúc nhích tí nào, sau đó quỳ lạy nói: “Bái kiến nữ đế.” Sắc mặt Trinh Nhạc âm trầm, ném thi thể hoàng đế sang một bên, chắp tay sau lưng, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc. “Được, ta sẽ chờ các người đến, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.” Rất ngang ngược. Sát ý dâng trào. Trinh Nhạc đã nhẫn nại mấy năm rồi, điều nàng muốn chính là làm
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.