Lâm Phàm tỉnh lại, mang theo một xấp tiền rời đi Tốt nhất là có thể lôi kéo vào hội Ám Ảnh. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Mộ Thanh nhìn đồng hồ. Sắp mười hai giờ rồi. “Đã muộn lắm rồi.” Mộ Thanh nói. Ý tứ rất rõ ràng, đều đã muộn lắm rồi, anh nên quay về ngủ, mà không phải là ở lại đây. Dù sao thì tôi cũng rất mệt, muốn ngủ sớm. Nếu như có chuyện gì. Có thể để ngày mai nói. Lâm Phàm đứng dậy. Mộ Thanh thở phào một hơi. Xem ra là đã hiểu ý của cô
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.