Các người còn mặt mũi đến đây? (2)
Lâm Phàm lắc đầu từ chối, "Tôi là muốn ông bảo vệ nơi tôi để ý, không có muốn mời ông đi cùng, chờ tôi tìm được con gái của mình rồi, tôi có thể đi cùng ông vào đó."
Minh có chút bất lực.
Đây là thẳng thắn từ chối ông ta rồi.
Từ đầu đến cuối, Minh đều muốn đến nhìn cấm địa Tinh Không thử, chỉ là một mình ông ta thì không nắm chắc, tìm kiếm giúp đỡ thì ngoại trừ lão tổ của mấy gia tộc kia ra, không có ai có tư cách có thể, chỉ là mấy lão tổ đó có mạnh có yếu, ông ta không tin mấy người đó.
Khi gặp phải nguy hiểm.
Sợ là có thể chạy trước, bán ông ta đi.
Mà Lâm Phàm cho ông ta một loại cảm giác quái lạ.
Đó là có thể tin tưởng được.
Mặc dù tiếp xúc chưa lâu, nhưng loại cảm giác này rất huyền diệu, nói không rõ được thành lời, chỉ có thể cảm nhận dựa vào cảm giác.
"Được, tôi có thể giúp cậu bảo vệ nơi cậu cần tôi bảo vệ, nhưng tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi mang về một thứ ở cấm địa Tinh Không." Minh giao dịch với Lâm Phàm, một chuyện rất công bằng.
Lâm Phàm cười nói nói: "Có thể, ông cần gì?"
"Hồn Nguyên thạch!"
"Hồn Nguyên thạch? Không biết là thứ gì, có hình vẽ hay không, nếu như tôi gặp được có thể mang về." Lâm Phàm nói.
Minh thở dài.
Người anh em à, cậu thật sự là cường giả tuyệt thế vạn người có một đó sao?
Thậm chí đến cả Hồn Nguyên thạch cũng không biết sao?
Minh phất tay, trước mắt xuất hiện hình ảnh, "Xem đi, đây là Hồn Nguyên thạch, tỏa ra khí tức màu xanh, giống như có linh hồn đang nhảy nhót, nếu như nhìn thấy thì mang về giúp tôi!"
"Được, không vấn đề gì." Lâm Phàm nói.
Chỉ cần gặp được, chắc chắn sẽ mang về giúp đối phương, có thể chắc chắn, anh là người giữ lời, người ta nguyện ý giúp mình bảo vệ thành phố Duyên Hải, sao anh có thể khiến người ta thất vọng được.
Thành phố Duyên Hải!
Độc Nhãn Nam nhìn người đàn ông trước mắt này, trái tim phút chốc nhảy loạn.
Rất khẩn trương.
Ánh mắt đối phương nhìn về phía ông ta giống như truyền tới một loại ý nghĩa đặc biệt.
Vị cường giả sống trong núi Trường Bạch kia tại sao lại xuất hiện ở đây. Mặc dù rất khẩn trương, nhưng ông ta vẫn không sợ hãi, dù sao có Lâm Phàm ở đây, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Độc Nhãn Nam.
Chỉ cần có anh ở đây.
Ai có thể chơi được ông ta?
Không phục thì nhảy ra đây.
"Đồ vẫn còn dùng nhỉ!" Minh mỉm cười hỏi.
Độc Nhãn Nam nói: "Đa tạ những lễ vật kia, quả thật không tệ!"
Vẫn còn có chút ngượng ngùng, ông ta vẫn biết đào của người ta đến mức nào, đó là tương đương với hoàn toàn lấy hết của người ta, bất cứ ai gặp phải loại chuyện này chắc chắn sẽ phát điên.
Hiện tại người ta còn có thể bình tĩnh trao đổi.
Nói rõ tâm trạng của đối phương tốt.
Hào phóng!
Sảng khoái!
Sau đó, khi Độc Nhãn Nam biết Lâm Phàm mời đối phương tới đây hỗ trợ bảo vệ thành phố Duyên Hải, ông ta thật sự chấn kinh, muốn làm gì đây?
Ngay sau đó, ông ta biết Lâm Phàm muốn ra khỏi nhà, muốn tới cấm địa Tinh Không, nghe thấy tên địa điểm liền biết có nguy hiểm, có chút lo lắng, đang yên ổn tự nhiên đi vào đó làm gì.
Khi biết được anh đi tìm con gái, Độc Nhãn Nam hoàn toàn há hốc mồm.
Con gái?
Tôi còn chưa có con gái, cậu lại nói với tôi có con gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Trước kia, ông ta cảm thấy bệnh tình của Lâm Phàm đã chuyển biến tốt đẹp, thậm chí có thể nói là rất bình thường.
Nhưng hiện tại...
Hình như nghiêm trọng hơn rồi.