Một Ngày Của Lâm Phàm Ở Trong Bệnh Viện Tâm Thần (2)
Trên xe cứu thương.
Trương lão đầu nắm chặt tay Lâm Phàm, vội vàng hỏi: "Sao rồi, ngươi có cảm giác gì không?"
Lâm Phàm yếu ớt đáp: "Rất tốt, ta cảm giác tinh thần tốt vô cùng, đầu óc suy nghĩ cũng rất mạch lạc, huyệt vị toàn thân hệt như trong sách có nói, đã triệt để khai thông rồi, chỉ cần bỏ thời gian châm cứu một chút, khẳng định cảm giác khai thông ấy sẽ càng rõ rệt hơn nữa."
"Yên tâm đi, ta vẫn luôn mang ngân châm theo người mà." Trương lão đầu hào hứng vỗ vỗ vào ngực ông ta.
Trương lão đầu đương nhiên không phải là thầy thuốc, cũng chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện chính quy nào, chỉ là do bệnh viện tâm thần có đặt mua một số quyển sách về để trong thư viện nhỏ, bên trong có mấy cuốn sách hướng dẫn cách châm cứu huyệt vị của Trung y.
Hai người như nhặt được chí bảo, mỗi ngày đều lôi ra nghiên cứu.
Trương lão đầu đã thí nghiệm trên người Lâm Phàm đến mấy trăm lần, hiệu quả tương đối rõ rệt, không dưới mấy chục lần báo hại Lâm Phàm phải đến phòng cấp cứu.
Chỉ là Lâm Phàm chưa từng oán trách ông ta, lần nào cũng đều nói nó rất có tác dụng, đã giúp hắn khai thông huyệt vị rồi.
Dựa theo thuyết pháp của hai người, huyệt vị chính là dùng để đâm, đâm nhiều thì sẽ thành thói quen thôi.
Bí bo!
Bí bo!
Xe cứu thương lái ra khỏi bệnh viện tâm thần, dần dần rời xa, thẳng đến khi âm thanh 'Bí bo, bí bo' đó nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần đã ngoài 50 tuổi, do lao lực nhiều mà tóc tai đều đã bạc trắng.
Mỗi ngày ở đây đều có rất nhiều chuyện phát sinh, nhưng còn may mà không phải ngày nào cũng có tình huống khẩn cấp như sự kiện mới rồi.
Những bệnh nhân tâm thần khác có người thì yêu thích sáng tác văn học, có người thì thích phát minh ra các vật dụng sinh hoạt, cũng có kẻ hay lôi người xung quanh ra xem bói, xem kết cấu cơ thể gì gì đó.
Đó đều là những sở thích ưu tú cỡ nào chứ.
Duy chỉ có một già một trẻ của phòng bệnh số 666 là làm ông đau đầu, bởi vì mỗi lần bọn họ ‘thí nghiệm’ đều sẽ có liên quan đến mạng người.
"Viện trưởng, đã liên hệ với thợ sửa điện như ngài yêu cầu rồi." Một vị y tá đi đến trình bày.
Viện trưởng bất đắc dĩ thở dài, đoạn nói: "Tốt, phong kín hết tất cả ổ điện trong phòng bệnh cho ta."
"Đã rõ, thưa viện trưởng." Y tá nọ gật đầu.
"À đúng rồi, ngươi đi đến nghĩa trang Bạch Hạc liên lạc một chút, chuẩn bị sẵn hai khối mộ địa, cứ chuẩn bị trước sẽ không thừa đâu. Sau đấy an bài thêm hai vị hộ lý cho ta, chờ hai tên điên kia trở về thì cho người theo sát nhìn chằm chằm bọn họ liên tục hai mươi bốn giờ cho ta." Những gì viện trưởng có thể làm, ông đều đã làm, cuối cùng tình huống sẽ như thế nào thì chỉ đành phó thác cho trời xanh an bài mà thôi.
Y tá dõi theo bóng lưng viện trưởng rời đi xa, trong lòng không khỏi thầm cảm thán một câu, đúng là một viện trưởng có tâm.
Anh ta có thể hiểu được viện trưởng đã mệt mỏi vì hai người Lâm Phàm cùng Trương lão đầu kia như thế nào.
…..
Trong bệnh viện.
Phòng cấp cứu đã bật sáng đèn đỏ.
Sắc mặt Lâm Phàm không hề thay đổi, hắn nằm ở nơi đó, mặc cho một đống bác sĩ vây xung quanh xem xét tình trạng cơ thể hắn. Lâm Phàm đã đến đây rất nhiều lần, riết thành thói quen, cảm giác như thể đang quay về nhà mình vậy.
"Lại là tiểu tử này à? Sao lần này lại nghiêm trọng như vậy?"
"Hắn quấn một sợi dây đồng quanh thân, một đầu khác của sợi dây đồng thì cắm vào trong ổ điện, cho nên mới tạo thành thương thế như này."
"Làn da bị bỏng cấp độ hai, khá nặng."
"Huyết áp ổn định, nhịp tim 250 lần một phút, cao hơn người bình thường một chút."
. . .
Lâm Phàm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đèn giải phẫu trên đầu, lạnh nhạt nói: "Hiện tại tinh thần của ta rất tốt, những thớ thịt mỡ cháy đen kia đều là do chính ta cố ý bài xuất nó ra, chẳng qua chỉ là phế nhục, không cần quá để ý, cứ cạo sạch đi là được."
Bác sĩ mổ chính xém chút đã không nhịn được mà gầm lên: "Thịt mỡ? Ta lại thấy nó giống thịt khô đã bị hun đen hơn đấy."
Lâm Phàm vẫn giữ thái độ bình tĩnh như trước, lẳng lặng nói: "Đừng gây tê cho ta, ta hi vọng có thể dùng sự đau đớn đó để rèn luyện ý chí của mình, cứ yên tâm, ý chí của ta rất mạnh, không phải là thứ mà phàm nhân như các ngươi có thể tưởng tượng được."
"Nếu như các ngươi dám tiêm thuốc tê cho ta."
Hắn dừng lại một chút, nhíu mày suy nghĩ, sau đó thốt lên một câu mà theo hắn tự nhận là có lực sát thương nhất.
"Ta sẽ không nhận tiền phẫu thuật."
Bác sĩ và các vị y tá liếc nhau.
Nét mặt mọi người đều thoáng hiện nét bất đắc dĩ.
Có lẽ đây chính là điểm khác nhau giữa bệnh nhân tâm thần cùng người bình thường nhỉ.
Má nó, ai thèm trả tiền cho ngươi chứ?
Trong phòng bệnh.
Trải qua hơn một giờ phẫu thuật, Lâm Phàm cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, sau đó được an bài ở một phòng bệnh khá gần quầy trực của các y tá, hơn nữa còn là “phòng VIP đặc biệt” chỉ có mình hắn.
Bình thường đều là ba bệnh nhân cùng nằm chung trong một căn phòng.
Vốn trước đó phòng này cũng có hai vị bệnh nhân khác, nhưng sau khi người ta biết được kẻ sắp là bạn cùng phòng của mình lại là bệnh nhân tâm thần thì bị dọa đến hồn phi phách tán.
Ca hai khóc lóc om sòm kháng nghị đòi đổi phòng.
Bọn họ bày tỏ thái độ rất rõ rệt, nếu các người cứ kiên quyết nhét chúng ta cùng người bị bệnh tâm thần kia ở cùng một chỗ, chúng ta liền nháo tới khi nào mọi người dẹp ngay quyết định đó đi mới thôi.
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là bọn họ đã chiến thắng.
Lâm Phàm cũng đạt được đãi ngộ đặc biệt.
Nếu như lên tin tức, tuyệt đối sẽ gây ồn ào dư luận một phen, không ngờ hiện tại người bị bệnh tâm thần đều có thể đi cửa sau.
Trương lão đầu ngồi bên cạnh giường bệnh của Lâm Phàm, ông ta lột vỏ một quả chuối tiêu, há miệng cắn một miếng lớn, nhấm nháp nhai rồi nuốt trọn, cảm giác hương vị cũng không tệ lắm mới đưa phần chuối còn lại tới bên miệng Lâm Phàm - kẻ đang bị ghim cắm kim tiêm và bịch truyền dịch khắp tay chân nên cử động không quá thuận tiện.
"Ăn một miếng đi, ta đã thử qua rồi, hương vị không tệ."
A!
Lâm Phàm há to mồm, hơn nửa đoạn chuối tiêu liền theo một ngụm đó biến mất, "Đúng là không tệ, rất ngọt."