Giáo sư Bảo Sơn giờ đầu váng mắt hoa trước sự việc kinh hãi xảy ra trước mắt mình, gã Đinh Tam vô duyên vô cớ bỗng dưng nằm chết trong phòng mình, đầu gã cắm xuống nền nhà, co rút cứng đờ như bức tượng theo thế quỳ gối, hơi nghiêng người về phía trước, tay vẫn còn nắm lấy chiếc Ấn Triện đồng đen mà ôm vào lòng, ánh mắt trợn ngược không còn chút sinh khí.
Bảo Sơn thất kinh hồn vía chạy sang phòng của Hắc Công mà nói sự việc kinh hoàng này.
Tiếng gõ cửa phòng dồn dập, Hắc Công trong bộ đồ ngủ màu hồng phấn còn mắt nhắm mắt mở bước ra mở cửa. Bảo Sơn nhanh chóng lách người vào bên trong phòng, đóng cửa lại thật nhanh, gương mặt xanh như tàu lá, hai tay run lẩy bẩy, thấy vậy Hắc Công mới tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Anh Sơn sao vậy, đêm hôm khuya khoắt, sao chạy sang đây?. Tay chân run như chó nhà gặp tang, anh bị trúng gió ah?... hay là anh gặp chuyện gì? đừng nói với tôi là anh gặp... ma nhé!...”
Bảo Sơn vội nói nhỏ: “Đinh... Đinh Tam chết rồi...”
Hắc Công lấy tay che miệng cười: “Anh nằm mơ gặp ác mộng à ? Cách đây hơn hai tiếng trước hắn còn ngồi ăn uống chung với anh em bọn mình, sao lại chết được chứ? Anh đừng thấy em yếu bóng vía rồi hù doạ e nha ?”
“Anh không hù dọa em đâu, sự thật là vậy, giờ xác của Đinh Tam còn trong phòng anh, em không tin qua mà xem.”
Dù nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Bảo Sơn ánh mắt hoảng sợ, không phải là chuyện đùa nên cũng khoác vội chiếc áo manh bên ngoài, hai người lò dò quay trở lại phòng Bảo Sơn. Vừa bước vào phòng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hắc Công ánh mắt thất kinh, định hét toáng lên, tức thì Bảo Sơn lấy tay vội bịt miệng lại, kéo vào trong phòng, đưa đầu ra nhìn xung quanh bên ngoài nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, rồi nói nhỏ: “Em định hét toáng cho bọn đàn em Đinh Tam lên giết chúng ta sao. Em nghĩ mà xem, anh em mình là khách, giờ tự dưng thấy xác gã trong phòng anh, tình ngay mà lý gian, ai tin anh em chúng ta? Ở nơi hoang vu này, bọn chúng biết ông chủ mình chết không nguyên nhân, thì khó lòng mà bỏ qua chuyện này...”
Hắc Công nói: “Nhưng sự thật là anh thấy hắn chết trước khi anh phát hiện ra, đâu phải là do anh. “
Bảo Sơn đáp: “Anh thấy sao thì kể em vậy. Anh và em lên đây ngoài đám đàn em bảo vệ ông chủ mình ra, còn có vây cánh con buôn cổ vật đứng phía sau, lại còn dòng họ gã ở xung quanh đây, nếu sự việc hắn chết bên phòng của gã thì không có gì để nói, đằng này lại tự dưng chui vào phòng anh ngã lăn ra chết, em nghĩ xem chuyện này anh tránh sao đây?”
Hắc Công vội quay lưng đi, tránh nhìn ánh mắt vào cái xác ghê tởm kia, nói run run: “Vậy giờ anh tính sao, chứ em là giờ hoảng loạn, đầu óc không thể nào ra được cách nào hay hơn rồi... chỉ còn vài tiếng nữa là trời sáng, chúng ta chỉ còn cách đợi đến sáng mai, rồi nhân lúc bọn chúng sơ hở chúng ta rời đi...”
Bảo Sơn cười gượng nói: “Em tính hay nhỉ, nếu đến sáng bọn chúng phát hiện ra sự việc, liệu mình còn cơ hội không, chi bằng ngay bây giờ mình trốn đi. Em đã lên đây nhiều lần, chắc cũng biết đường ra lối vào, nên chúng ta tìm ra cách nào mà trốn chứ... ?
Hắc Công giờ nghe gợi ý từ Bảo Sơn nên, cũng bình tĩnh lại suy nghĩ vài giây rồi nói: “Em nhớ rồi. Phía sau cánh cửa phòng của Đinh Tam có một cánh cửa bí mật, hắn cốt ý xây dựng để phòng thân khi có sự cố, trong lúc nhậu say có một lần hắn dẫn em vào tham quan, cánh cửa này dẫn đến phía sau núi, chỉ có hắn và vài người thân cận mới biết mà thôi...”
Nghe đến đây Bảo Sơn bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy còn chờ gì nữa, em về phòng tranh thủ thu xếp ít đồ, anh cũng vậy sau đó mình sẽ trốn đi, trước khi trời sáng...”
Nhưng ánh mắt của Hắc Công nhìn lại chỗ có thi thể Đinh Tam, sững sờ, tự lấy hai tay bịt miệng mình lại, cho không phát ra tiếng kêu hoảng hốt, trong lúc hai người bàn nhau tìm cách trốn khỏi nơi này, thì cái xác đã không cánh mà bay, chỉ còn lại trên nền nhà là đống máu đen tanh hôi và chiếc Ấn Triện đồng đen nằm lăn lóc. Cả hai không tin vào đôi mắt của mình nữa, nếu như hoa mắt nhìn lầm thì chỉ một người, khi này là cả hai người đều nhìn thấy cái xác của Đinh Tam sờ sờ trước mắt, giờ thoắt cái đã biến mất không vết tích. Chuyện này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của cả hai.
Giáo sư Bảo Sơn dáo dác nhìn xung quanh, căn phòng ngoài một cửa sổ và một lối ra mà hai người đang đứng, vậy cái xác kia nếu có sống lại thì chỉ còn một đường là leo qua khung cửa sổ duy nhất trong phòng. Bảo Sơn bước lại gần bên khung cửa sổ thì thấy bên dưới cửa sổ là một vực sâu hun hút, lẽ nào cái xác đã nhảy qua cái cửa sổ mà rơi xuống bên dưới. Chỉ có một lý giải duy nhất trong lúc này là hai người họ đã gặp ma. Thôi thì nếu còn ở lại thì nơi quái quỷ này thêm phút giây nào càng thêm lo lắng, không chết vì bị phát hiện, cũng chết vì hoảng sợ.
Thấy cái Ấn Triện đồng đen còn rơi trên nền đất, Bảo Sơn nhanh tay nhặt lại cái Ấn đồng bỏ vào balo cùng Hắc Công quay về phòng mình thu dọn hành lý quan trọng, cả hai người thu xếp trốn đi ngay trong đêm...
Cánh cửa bằng gỗ mun đỏ trong phòng Đinh Tam được ngụy trang bằng một kệ chứa những chiếc bình gốm cổ, đưa cánh tay xoay chiếc bình gốm, cánh cửa bí mật mở ra nhẹ nhàng, cả hai người qua lối nhỏ sau cánh cửa trong phòng Đinh Tam mà trốn đi.
Phía sau là một khoảng tối mênh mông, ánh trăng sáng bàng bạc làm cảnh vật xung quanh thêm ảm đạm, hai người chỉ biết cắm đầu mà đi dưới tiếng gió rít ngang đầu, mang theo sương lạnh rơi trên vai, chỉ biết vừa đi vừa chạy, hai bước làm ba, nhanh chóng ra khỏi khu biệt phủ.
Lối tắt bí mật dài hun hút này giống như một khe núi nhỏ, hai bên vách đá cao hơn hai mươi thước, rêu xanh cỏ dại mọc um tùm không thấy lối đi, nhờ có ánh sáng từ chiếc đèn pin trên tay hai người pha loang loáng xuống mặt đất mà bước tới trước.
“Xoạc... xoạc” Âm thanh lạ của một cái bóng trắng phía trước, ánh trăng trên cao soi không đủ sáng chỉ thoáng thấy một hình ảnh mờ nhạt đang bước xiêu vẹo phía trước, lắc lư qua lại. Bảo Sơn soi ánh đèn pin trong tay đến phía ấy, hai người Bảo Sơn và Hắc Công như uống phải nguồn khí lạnh, thất kinh hồn vía, da tóc dựng ngược, tay chân nổi da gà khắp nơi. Đích thực đó là hình dáng quen thuộc của Đinh Tam đang đứng trước mặt, gã chợt quay đầu lại phía sau nhìn hai người, khoảng cách không xa nên thấy rất rõ gương mặt gã trắng bệch, miệng cười nham nhở, máu đen tuôn ra, thoáng một cái đã biến mất trong màn đêm đen kịt.
Hai người nắm tay cùng nhau trấn tỉnh. Cố gắng đi hơn khoảng nửa giờ, ra khỏi hẻm núi bí mật. Xuất hiện trước mặt hai người là những cột đá cao sừng sững, nhìn sơ qua có hơn chục cái, cao thấp nhấp nhô tạo thành một vòng tròn, phía chính giữa là một ngôi mộ được đào tung, dấu tích còn sót lại của một ngôi mộ cổ đá xanh, chiếc quan tài bằng gỗ bị lôi ra ngoài đập phá, mảnh vỡ văng khắp nơi, chứng tỏ nơi này đã bị bọn đạo mộ ra tay từ trước đó không lâu.
Giáo sư Bảo Sơn mệt mỏi vì đi một quãng xa, chống hai cánh tay xuống gối, ngước mặt lên thở gấp, soi ánh đèn pin lên một trụ đá có khắc những dòng chữ cổ nói với Hắc Công: “Thì ra đây là lối ra vào bí mật của gã Đinh Tam, gã làm như vậy cốt ý là cho gần nơi mộ đá này để thuận tiện cho việc đào bới lấy đồ tùy táng, những dòng chữ cổ khắc sâu trên cột đá này là “Quốc Oai Đô Đốc Chi Mộ” đây chính là ngôi mộ của vị quan lang Đinh Công Kỷ. Nhìn xem bọn chúng đã làm gì. Thật là lũ trộm cắp ngu dốt, đào bới phá phách, cổ vật sành sứ quý giá trăm năm bị đập bể không còn ra hình thù gì nữa rồi...”
Hắc Công không qua tâm đến những gì Bảo Sơn nói mà tự dưng bước thụt lùi lại ra sau, đến bên cạnh Bảo Sơn, lấy cánh tay lay lay vai, nói giọng run run: “Anh Sơn!... Anh... nhìn... nhìn xem. Kia có phải là người không... hay là hồn ma, anh có thấy nó ngồi đó không... đó... cái bóng trắng tinh kia kìa”...
Bảo Sơn nhìn theo ánh đèn pin của Hắc Công, thấy quả thật có một cái bóng trắng ngồi thu lu, gục đầu dưới một tảng đá, tảng đá bên trên vô tình nhô ra hình thành một cái mái che, mặc một bộ đồ trắng toát, kiểu giống như từ thời xa xưa, rách nát, mái tóc dài che hết cả gương mặt, không biết là oan hồn hay con người. Bảo Sơn thầm nghĩ, hay đây chính là truyền thuyết về những hồn ma phiêu diêu, không siêu thoát tại nơi này, đang canh giữ mộ phần cho chủ nhân.
Lý trí của sự duy vật trỗi dậy, Bảo Sơn vẫn không bao giờ tin trên đời này có ma, mà nếu là âm hồn giữ cửa huyệt mộ, vậy tại sao không hại chết bọn đạo mộ, đập phá mộ phần trước đây lại để cho bọn chúng hoành hành. Dù là gì đi chăng nữa cũng đến xem sao, lấy một cục đá nhỏ Hắc Công ném về phía cái bóng trắng kia xem động tĩnh, chỉ thấy vẫn bất động, hai người dò dẫm bước lại gần, thì thấy đó là một người tóc dài quá lưng nhưng rõ ràng là một nam giới, vẫn còn hơi thở, làn da trắng bệch, môi xám trắng, lối ăn vận theo kiểu thế kỷ thứ mười lăm, áo lụa dài đến chân, lưng thắt lụa đỏ trên người đeo trang sức vàng bạc trong khá bắt mắt.
Giáo sư Bảo Sơn lay nhẹ đôi vai người kia, chỉ thấy hắn ta mấp máy đôi môi khô nứt nẻ, biết là người này bị mất nước, Bảo Sơn lấy trong túi ra một ít nước mang theo rót vào miệng người kia. Sau khi được uống ít nước, vài phút sau hắn đã dần mở mắt ra nhìn xung quanh, nhận thấy có người lạ, ánh mắt thất thần đứng dậy lảo đảo bước ra nhìn xung quanh. Lẩm bẩm một mình: “Đây là đâu, cả ngày hôm nay sao ta không tìm thấy lối ra, đây là vùng đất nào của An Nam? Hai người là ai? Y phục tựa như người cõi âm vậy?”