Trong lúc nắp mộ tách ra hai mảnh đổ sụp xuống bên dưới, một luồng chướng khí lạnh toát thoát ra ngoài làm cỏ cây ngã rạp, gió lay động càng mạnh trong giây lát thì im bật.
Thật ra nếu hiểu rằng, xác chết trong những ngôi mộ lâu năm, được bảo quản một cách cẩn thận so với môi trường tự nhiên bên ngoài, sẽ tạo ra một hợp chất gọi là Artemia, do quá trình phân hủy lớp da thịt bong tróc sẽ tạo thành một lớp màng nhầy nhụa như keo hồ, mà các nhà khoa học thường gọi là “xà phòng xác”, có những xác chết bảo quản tốt trong mộ đá như Cẩm thạch, Hổ phách có thể tồn tại nguyên vẹn trong hàng ngàn năm. Những xác chết này sẽ tạo khí hơi bốc lên, nếu trong môi trường kín có thể phát nổ, hòa với không khí sẽ sinh ra một chất độc thần kinh, nhẹ thì choáng váng, nặng có thể xảy ra tình trạng hôn mê tạo ra những ảo giác kỳ lạ.
Gã Trung “trọc” trong lúc đó không cẩn thận bị sặc chướng khí, sợ hãi cuốn cuồn ngã xuống mặt hồ phía sau lưng, lồm cồm bò lên ướt như chuột lột, tay lạnh chân run như cầy sấy. An Nam vội lấy ra một viên thuốc vo tròn màu đen đưa cho hắn nhai nói: “Anh ăn viên Hắc hồng hoàn này ngay, đây là thuốc bí truyền bọn tôi hay mang theo đề phòng trường hợp sặc phải chướng khí, ngồi tịnh dưỡng tí là hết...”
Thấy vậy giáo sư Bảo Sơn nói với hắn: “Anh cứ ở lại trông thuyền, đến đây là được rồi. Phần còn lại tôi và An Nam sẽ tiếp tục. Anh không có kinh nghiệm với việc này nên rất nguy hiểm”
Nói xong hai người lấy trong ba lô ra một cuộn dây thừng, cột vào thân mộ bia, bắt đầu đi vào bên trong, họ làm vậy là khi vào trong nơi tăm tối rất dễ bị lạc đường, nếu có dây thừng sau này có việc gì cũng biết đường mà ra.
Trong hầm mộ sâu tăm tối, mặt cửa mộ dần lộ ra những bậc thang bằng đá ong xanh nhỏ, dẫn lối xuống bên dưới, không gian tối sâu như hũ nút. An Nam đi phía trước tay cầm đèn pin dẫn lối, trên vách mộ những bức phù điêu được điêu khắc tỉ mỉ điệu múa của các thần nữ Chăm pa, họa tiết những phong tục tập quán Chiêm Thành khi xưa, theo trường phái cách điệu cực kỳ sắc sảo. Giáo sư Bảo Sơn đưa tay sờ vào những đường nét tinh xảo miệng luôn suýt xoa nói: “Thật là một kiệt tác trăm năm có một, những đường nét này chứng tỏ nước Chiêm Thành xưa kia luôn có những người thợ thủ công, nghệ nhân lành nghề, mỗi một bức phù điêu điều toát lên cái hồn và thần thái khác nhau, thật sự quá đẹp. Cũng chính vì tài năng này mà sau khi các vua nước Nam đánh chiếm Chiêm Thành, điều bắt đi những người thợ thủ công về cung đình phục vụ xây dựng lăng tẩm đền đài của mình...”
Giờ hai người đã xuống hơn mười mấy mét bên dưới, đã thấy đến bên dưới đáy mộ, một dòng nước đen nhơn nhớt nằm dưới đất dày khoảng một gang tay, cảm giác hôi thối không thể tả được, An Nam nói: “Thầy xem dòng nước màu đen này thật kì lạ, cháu thấy âm khí rất nhiều, giống như lớp bùn ngàn năm tạo thành một hỗn chất như nhựa đường, không gian chật hẹp như thế này chỉ có một lối vào, xem ra phải vượt qua nơi này, mới đến được cửa mộ chính”
Bỗng giáo sư Bảo Sơn lạnh người khi thấy một bàn tay ốm yếu dính đầy nước, chạm khẽ lên đôi vai, ông vội quay lại giật nảy người, một cái đầu đen bóng, hàm răng nanh chìa ra, chiếc lưỡi màu đỏ như máu.
Sau một phút hoảng hốt giáo sư Bảo Sơn soi đèn pin ra sau thì nhìn thấy đó là gã Trung “trọc”. Thì ra là hắn ngồi trên thuyền gió khuya càng lạnh, hơn nữa bản chất yếu bóng vía lại sợ ma, cho nên thà theo hai người xuống dưới này, nơi này kín gió dù sao cũng đỡ lạnh và cô độc hơn một mình bên trên kia, hắn lại mang trên mặt của mình một cái khẩu trang in hình cái hàm răng quỷ mà mấy đứa teen thành phố hay đeo, thấy thế giáo sư mắng hắn: “Sao cậu không ở trên ấy mà lại xuống đây?. Lại còn mang cái khẩu trang quái quỷ của mấy đứa trẻ con... hmm thật là biết hù dọa người khác, làm giật cả mình, dưới này không phải là cái công viên cho cậu tham quan đâu nhé.”
Hắn gãi đầu cười cười: “Không sao, đừng quan tâm tôi. Hai người cứ lo việc hai người, tôi tự lo mình được nếu thấy không ổn tôi sẽ lên trên... Giời ơi!. Mà hai người đừng lo, trước đây tôi cũng có thời gian theo mấy ông chú họ lên rừng tìm vàng, những nơi hang sâu như thế này tôi cũng không xa lạ gì lắm... hà hà...”
Hai thầy trò An Nam chỉ biết nhìn hắn lắc đầu, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ là đây. Soi ánh đèn pin lướt qua hai bên mép tường, thấy có một hàng gạch nằm sát chân tường vừa đủ bàn chân có thể bước đi, nên cả ba cẩn thận bước từng bước tránh cái thứ nước quái quỷ đen sì sì kia thì tốt nhất, không biết là sẽ có chuyện gì xảy ra nếu chẳng may chạm phải.
Nhìn bằng mắt thường những gì nơi này lộ ra, qua suy đoán ban đầu hai thầy trò có thể biết được chắc hẳn nơi hầm mộ này tồn tại hơn 600 năm chứ không ít hơn. Sau khi vượt qua vũng nước đen, xuất hiện trước mặt một khung cửa bằng đá cao hơn năm mét, bên ngoài còn có thêm hai cây cột đá trắng chạm khắc hoa văn trang trí hoa lá cuốn quanh, nằm phía trên bậu cửa là một bức tượng nhỏ đản sinh Brahma đây là bức chạm khắc thường được trang trí trên vòm cửa truyền thống của các đền đài người Chăm pa (được gọi là mi cửa, hay trán cửa TymPan) là vị thần xuất phát trong thần thoại Ấn Độ Giáo. Được xem như người dẫn hồn, tương tự như phán quan bên Phật giáo.
Không gian phía bên trong rất to lớn mờ mịt sương trắng, hơi nước tích tụ đặc quánh làm cho ngột ngạt đến khó thở, giáo sư Bảo Sơn lấy ra hai cây nến thắp lên hai bên cửa ra vào, An Nam bước đến dán hai đạo bùa “Trấn hồn”, tại sao lại dán hai đạo bùa này, những ngôi mộ lâu năm thường rất nhiều âm hồn, một là những người được chôn theo chủ nhân nhiệm vụ canh giữ mộ, hai là chính người chủ nhân ngôi mộ do lòng tham không muốn rời bỏ tài sản của mình, khi chết đi họ cũng thành “tham hồn” mà ôm lấy của cải không muốn rời đi đầu thai chuyển kiếp. Thắp nến tạo thêm Dương khí, dán đạo bùa trấn cửa là không muốn những âm hồn oán thán bay ra ngoài không gian sống bên ngoài kia mà ám hại người khác.
Bỗng gã Trung “trọc” hét lên, bước lùi ra sau vài bước, tay chỉ vào bên trong: “Áh!... là... là quỷ, quỷ ăn thịt người... nó đang chỉ vào ba người chúng ta kia kìa... hic...”
Theo cánh tay của hắn trong làn sương khói đục mờ, xuất hiện không phải là một, mà là hai bóng hình to lớn cao hơn hai mét, răng nanh cong vút, một tay cầm kiếm một tay chỉ vào ba người, ánh mắt xanh sáng toát lên vẻ hung tợn. Dưới chân hai bóng hình kia rất nhiều xương cốt không còn nguyên vẹn, nằm rải rác khắp nơi, có những cái hộp sọ bị nát một bên, chứng tỏ bị một lực tác động rất mạnh vào.
Cả ba chưa vội hoàng hồn, thì màn sương dần tan. Thì ra không phải là quỷ hồn mà là hộ pháp Dvarapala hai vị thần hộ pháp được tạc bằng đá đen, đứng trên lưng một con Trâu, tay phải cầm đoản kiếm vung lên ngang tai, tay trái chỉ thẳng ra phía trước mặt, khuôn mặt dữ tợn, đầy vẻ hăm dọa giương đôi mắt nhìn ba người, làm cả ba lạnh cả xương sống. Tuy biết là tượng đá nhưng kĩ thuật tạc quá tinh tế nhìn như còn sống, nên chả trách gã Trung “trọc” nhìn gà hóa cuốc.
Nằm chính giữa là một quan tài dựng đứng bằng đá Cẩm thạch màu xanh ngọc tuyệt đẹp kỳ bí, cao gần đụng nóc hầm mộ. Quan tài này xây theo kiểu hình dáng, cấu trúc và kiểu trang trí đặc trưng của những ngôi tháp Chăm pa truyền thống thu nhỏ, khối thân phía dưới hình vuông, quan quách bên ngoài được trang trí bằng các cánh cửa giả, các tầng bên trên các cửa giả chạm khắc chim phượng hoàng, xung quanh có những loài chim như khổng tước, chim công rất sinh động, đỉnh quan tài nhọn vút cao lên thành mũi lao nhọn.
Không gian giờ đã sáng tỏ, tổng thể trong hầm mộ xây theo kiểu hình chiếc bát úp ngược, xung quanh vô số những đồ dùng, bình chén ngọc xanh, những bức tượng thần nhỏ bằng đá thạch anh và bạc, qua những anh sáng từ những chiếc đèn pin phản xạ càng lung linh sáng rực khắp hầm mộ.
Nhìn qua trên vách hầm mộ, có hơn hai mươi cái lỗ hình chữ nhật chạm trổ hoa văn cẩn đồng xanh bốn góc vừa đủ một thân người, bên trong mỗi lỗ có đặt một xác thiếu nữ, mặc đồ tỳ nữ hoàng cung Chiêm Thành xưa, mỗi xác là một màu sắc khác nhau, đứng trong tư thế đưa hai tay nâng một vật hình tròn nhỏ như quả trứng gà bằng vàng, dù là đã chết hơn trăm năm như nét mặt vẫn hồng hào xinh đẹp, như đang nhắm mắt ngủ. Gã Trung “trọc” đến bên lấy tay sờ vào thân người, rồi lấy tay nhấn vào mu bàn chân, da thịt bàn chân vẫn còn độ đàn hồi mềm mại, bất giác hắn cười cười gương mặt lộ vẻ khả ố, suy nghĩ đến những chuyện đen tối trong đầu mà chỉ mình gã biết, thấy vậy An Nam cau mày nói: “Ông anh muốn bỏ mạng ah... Vào hầm mộ nhiều năm tuyệt đối đừng để da mình tiếp xúc với xác chết, ngay cả vật dụng nếu như không có bao tay, hoặc thuốc tẩy uế, anh có nghe nói đến virus ăn thịt người chưa?...”Gã nghe vậy mới giật mình lùi lại ra xa .Cười khì khì hắn nói: “Thật là kì lạ, nếu chú em mà không nói, anh cứ tưởng là búp bê nhật JAV... hjhj. Mà sao ta không lấy đồ đi, vàng bạc tượng ngọc này nếu lấy ra hết thì cũng phát tài rồi, còn đợi gì nữa.”
Chợt thấy giáo sư Bảo Sơn trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ bực bội, hắn vội lẳng lặng quay đi. An Nam đưa tay đếm qua những xác chết trên vách mộ, rồi quay sang nói với giáo sư Bảo Sơn: “Có tất cả hai mươi ba cái lỗ, mà đúng lý ra là phải hai mươi bốn, chẳng lẽ truyền thuyết là sai sao?”
Giáo sư Bảo Sơn lắc đầu, chỉ vào quan tài bằng đá Cẩm thạch nói: “Cậu không tính luôn cái xác cung phi Ngọc Đô kia ah?”
An Nam đưa tay lên gãi đầu nói: “Đúng vậy, mãi lo nhìn mấy em “hoa thi” ( xác chết cung nữ xinh đẹp) này mà quên mất... hihi. Vậy thì đúng rồi. Đây chính là pháp trận Nhị Tứ Âm Hồn Nữ, phối hợp giữa Ấn độ giáo và Bà la môn. Chỉ có ai nắm giữ mật pháp mới mở được nắp quan tài. Thầy nhìn xem hai mươi ba xác thi này, mỗi người mặc một bộ đồ màu sắc khác nhau chung quy chỉ có bốn màu sắc Vàng, Đỏ, Tím, Xanh chia điều ra hai bên, Vàng Đỏ hành Dương, Tím Xanh thuộc hành Âm theo cung giờ ngũ hành. Nếu muốn phá giải thì phải biết ngày sinh bát tự của chủ nhân sau đó dùng Hoán Nhiên Kim Bào mà khai mở. Nếu không biết hóa giải thế trận này mà vô ý cạy cửa mộ sẽ làm con người ta bị những chuyện kinh hãi, ảo tưởng vì trúng tà pháp, ví như tự đâm đầu vào vách mộ mà chết. Đó là lý do vì sao chúng ta thấy ở đây rất nhiều xương cốt là vậy. Những người này đã cố ý cạy nắp quan tài rồi không kịp thấy kho báu, thậm chí không thể chạy thoát, đã vội bỏ mạng.”
Gã Trung “trọc” vừa nghe lý giải của An Nam tay chân co rúm, lúc mới khi nãy còn nhìn nhan sắc của các “hoa thi” xinh đẹp kia còn nghĩ thầm trong bụng, chỉ là sắc đẹp của tỳ nữ mà đã như thế, bà cung phi Ngọc Đô kia nhan sắc chắc chắn là hơn bội phần, hỏi sao vua Lê không mê đắm cho được. Giờ nghe An Nam nói đến cái chết của những bộ xương kia không khỏi hoảng sợ, tay chân da gà nổi lên từng cơn, chết kiểu nát đầu như thế này thật không thể tưởng tượng nổi.
Giáo sư Bảo Sơn lia ánh đèn pin xung quanh tìm kiếm, ánh sáng soi đến chân hai vị hộ pháp Dvarapala dừng lại, thấy trong miệng con trâu dưới chân tượng, hình như nó đang ngậm một vật gì đó bên trong. An Nam bước lại gần lấy tay lấy ra một tấm da trâu, trên đó có ghi những dòng Chăm Pa cổ ngữ, lấy đưa cho giáo sư Bảo Sơn, sau vài phút xem qua ông nói: “Đây là tấm da ghi lại công đức của Cung phi Phạm Thị Ngọc Đô, ngày và giờ lâm chung. Tại sao lại có thêm, một tấm địa đồ nhỏ dưới góc phải, thật là kì lạ hay ta bị hoa mắt ..?”
An Nam chiếu đèn pin thẳng vào góc tấm da trâu, phía góc phải có một ô vuông lớn và một ô vuông nhỏ, ô vuông nhỏ có vẽ rõ ràng là ngôi mộ cẩm thạch hình tháp của Cung phi này, nơi họ đang đứng, còn hình vuông to lớn tiếp theo kia phải chăng là có “đại mộ” trong “tiểu mộ”, tức là có một địa mộ bí ẩn to lớn hơn ngôi mộ này rất nhiều lần chăng.
An Nam nói chỉ cần biết bát tự ngày sinh của Cung Phi nhiêu đó là đủ để ta mở nắp quan tài rồi. Nói xong, lấy trong tay ra tám lá phù đủ màu, đến từng vách mộ nơi có các xác “hoa thi” mà dán vào, lấy từng quả trứng trên tay hai mươi ba thi nữ nhanh chóng trao đổi qua lại với nhau, vừa làm vừa đọc lớn: “Bảo Thuận... Hàn Xuân... Thiết Thử... Vạn Tự Minh... Kim Lăng... Đã xong... !!”
Lập tức một tiếng động vang lên, những thi nữ kia khẽ run lắc, nghe những tiếng “răng rắc” thật lớn bên tai, nhìn sang thì ra là tiếng động trên cánh tay của hai vị hộ pháp. Thanh đoản kiếm trên tay đánh rơi oạch xuống đất. An Nam chạy lại lấy thanh đoản kiếm cười tươi nói: “Chìa khóa có rồi, ta mở nắp diện kiến Cung phi xinh đẹp thôi... haha.”
Nói rồi cầm thanh đoản kiếm chọc thẳng xuống cái hố nhỏ nằm bên hông quan tài, thấy nắp quan quách rung chuyển An Nam nhanh chân phóng sang một bên, cánh cửa quan tài chợt bắn tung ra bên ngoài. Bỗng nhiên từ phía trong một lại có thêm chiếc giường đá di chuyển chạy thẳng ra bên ngoài, trên đó là một xác chết của một phụ nữ ăn vận theo kiểu vương triều nhà Lê. Mũ thêu chim công bằng chỉ vàng, áo lụa vàng, quần Lĩnh hoa, trang sức vàng ngọc đầy trên người. Lại gần thì thấy gương mặt nữ nhân xinh đẹp, dù chết mấy trăm năm nhưng sắc mặt hồng thuận, đích thực là Cung Phi Phạm Thị Ngọc Đô. Nàng như đang nằm ngủ say, bên cạnh còn có một con búp bê nhỏ như một đứa trẻ con được làm bằng vàng, cẩn ngọc bích trên mái tóc, được quấn xung quanh bằng vải lụa tơ tằm rất thơm mùi hoa cỏ.
Giáo sư nhìn như hút hồn nói nhỏ: “Thật tuyệt vời quả thật nước Việt ta có bí mật ướp xác cực đỉnh, haha... chỉ cần có tiểu Kim Nhi này thì ta cũng phát tài rồi đó. Thì ra là khi bà ấy sinh khó mà chết, đứa bé chưa kịp cất tiếng khóc đã ra đi mẹ, theo luật đạo “Bà Chăm” khi ấy người ta không cho chôn theo mẹ, vì như thế sẽ tạo ra sợi dây oán nghiệt khiến cả hai không đi tái sanh, nên đã làm cho bà một đứa trẻ bằng vàng bên cạnh, ngụ ý là một hài nhi cạnh mẹ, cho bà ấy vui vẻ khi sang thế giới bên kia.”
An Nam bước lại nhìn, đưa chiếc đèn pin vào bên trong ngôi mộ nơi chiếc giường đá chạy ra, thì cơ hồ cũng đoán ra được còn có một cửa hang phụ phía bên trong này, ánh sáng soi vào lộ ra một hang sâu bên trong quan quách.
Ngay lúc đó chợt thấy một làn khói trắng xám từ trên nắp hầm mộ đâu tuôn xuống, tức thì có một tiếng động khe khẽ vang lên, những xác thiếu nữ bỗng nhiên toét miệng ra cười khè khè, đôi mắt mở ra chỉ thấy toàn tròng trắng, tay cử động giơ lên, móng tay giờ dài ra, gương mặt hóa thành quỷ dữ. An Nam thấy vậy thất kinh nói lớn: “Thôi chết rồi... là ai đã phạm vào đồ trong hầm mộ?”
Nhìn sang thấy gã Trung “trọc” trên tay đang cầm một chiếc bình ngọc, trong túi còn cồm cộm lên vài cái trứng bằng vàng, có cái nhét không vừa túi nên rơi xuống đất, thì ra trong lúc hai người kia chăm chú vào cái xác, gã nhanh tay thó ít đồ, xem ra chỉ cần vài món thì đã trở nên giàu có, sau này cuộc sống không phải chạy ăn từng bữa nữa rồi.
Giờ thì xem ra không còn kịp, dòng nước đen sì bên ngoài tự dưng sôi lên sùng sục tràn dần dần vào bên trong hầm mộ, cả hai thầy trò Bảo Sơn cũng cảm thấy không khí ngột ngạt, cổ họng như bị bóp nghẹn lại. Tình hình này xem ra như cá nằm trên thớt, chim bay trong lồng, cửa ra duy nhất đã bị dòng nước đen kịt kia chiếm lấy, chỉ còn lại cửa tử mà thôi.
Gã Trung “trọc” giờ thì lông tóc dựng ngược da đầu tê dại, hắn cũng biết chuyện là do mình gây ra, vội lấy những món đồ kia mà ném đi, nhưng không kịp nữa rồi, chân hắn nhanh chóng bị dòng nước đen chạm đến, tức thì đau đớn, trên mặt gân xanh nổi lên khắp nơi. Những Quỷ thi kia giờ bước ra khỏi vách, mắt nhìn chằm chằm vào Trung “trọc” bước từng bước đến bên hắn, nước dãi chảy ra dài cả thước.
An Nam nói như thét: “Là Hắc Ngải...Tất cả là ảo giác, chỉ là ảo giác nhắm mắt lại, đừng nhìn nữa... mau tránh xa dòng Hắc Ngải ...”
Giáo sư Bảo Sơn hình như cũng biết việc này, lấy nước mang theo bên mình lên rửa mắt, chính xác hơn là rượu kích tử ngâm với gừng tươi, có công dụng trừ âm tà mà An Nam có đem theo. Nhìn lại thì các xác “hoa thi” kia vẫn còn đứng đó. Nếu không biết cách hóa giải bị trúng tà pháp, chắc chắn hoảng loạn sinh ra ảo giác rồi tự lao đầu vào vách hầm mộ mà tự sát, đó là lý do vì sao có nhiều xác chết nát sọ là vậy.
Ngay lúc này An Nam phóng đến kéo tay lôi Trung “trọc” ra khỏi dòng nước đen kia, đến bên chân tượng hai vị hộ pháp, lấy ra một ít gạo nếp trắng rải xung quanh nơi ba người đang đứng, dán hai lá phù hai bên mắt Trung “trọc”, cơ thể hắn co giật lên từng hồi, sùi bọt mép ra hai bên. Tiếng la hét không biết từ đâu vang đến trong hầm mộ nghe đến ù cả tai cả ba người, nắp hầm mộ phía trên bất ngờ rung chuyển dữ dội.
Dòng nước Hắc Ngải đang tràn vào sắp đến chân, giờ chỉ còn một con đường duy nhất là cái hốc sâu bên trong cửa quan tài nơi chứa xác Cung Phi. Giáo sư Bảo Sơn nhanh tay chộp lấy tiểu Kim Nhi cho vào trong túi khoác lên vai, vội vã cùng An Nam kéo Trung “trọc” nhanh chóng chạy vào trong hang sâu.
Tại sao An Nam và giáo sư Bảo Sơn nghe đến tên Hắc Ngải lại sợ đến như vậy, Hắc Ngải chính là một loại ngải của các pháp sư Chăm pa xưa dùng thư ếm đối thủ, tạo ra một cái chết kinh hoàng, nếu ai chẳng may mắc phải chỉ có con đường chết.