Thời thế loạn lạc, lời ra tiếng vào, người ta đồn đại rằng mộ của dòng họ Đinh có chứa kho báu bí mật. Một thời gian sau, những kẻ đào mộ trong lúc tìm kho báu đã đập phá những trụ đá trấn giữ bên trên, phá vỡ phong ấn, làm kinh động đến Cổ Trùng ngàn năm thức giấc sớm hơn dự kiến, nó ra ngoài dưới thân xác của bé gái có gương mặt trắng bệch, dùng pháp “ám hồn” bắt người xuống dưới này, vì thế có người nhìn thấy nên gọi là Bạch Tuyết, tạo nên truyền thuyết hư ảo về hồn ma núi Bạch Tuyết tại đây.
Những xác phu đào mộ kia bị mang xuống đáy mộ, được Cổ Trùng tạo ra vô số cổ trùng con, lẽ đương nhiên xác của tổ tiên Đinh gia cũng chịu chung số phận. Vì tu luyện nhiều năm, lại không ai khống chế nó, tà lực tu luyện ngày càng mạnh mẽ, con Cổ Trùng trong thi thể bé gái biến chuyển thành Âm Thi sai khiến được âm binh, vì thế được gọi là “Âm Trùng Thi Vương”.
Thực ra là hầm mộ kho báu họ Đinh có hai đường bí mật để vào bên trong. Một là cửa chính bí mật, phải có Ấn Triện khóa âm dương mới mở ra được. Hai là một cánh cửa bí ẩn từ lâu, trên đỉnh núi Bạch Tuyết được ngụy trang thành một ngôi miếu thờ tự tổ tiên dòng họ Đinh, được đặt tên là Quán Linh Thượng, phía sau bức Trấn phong ( bức tường ngăn cách) ghi công đức của dòng họ Đinh ở gian điện thờ, sát vách có một cánh cửa bí ẩn, được canh giữ bên trong bởi Bạch Thi. Bọn pháp sư Trung Quốc sau một lần quay trở lại lấy kho báu, không lường trước sức mạnh của Âm Trùng Thi Vương phải bỏ mạng, không một ai sống sót quay trở ra.
Trước mặt An Nam là một Âm Trùng Thi Vương trăm năm, An Nam biết được là do trong một cuốn bí tịch của Thiên sơn đạo giáo có nhắc đến thuật luyện Thi. Giờ đây không thể không tin vào mắt mình, con quái vật gớm ghiếc kia giờ đã chui ra khỏi miệng của Bạch Thi. Thân xác Bạch Thi giờ chỉ còn lại bộ da mỏng dính nằm trên nền đất. Da nó bóng xanh xám như một con heo chết sình nhiều ngày, trờn bò trên nền đất nhớt chảy lênh láng, thải ra mùi hôi thối tởm lợm, bỗng từ trong thân mình nó mọc lên hai bên bốn đôi cánh kỳ lạ, đập cánh bay lên giữa khoảng không, há chiếc miệng phun ra những sợi tơ mỏng, nhanh như chớp bao lấy thân An Nam thành một lớp màng mỏng như keo. An Nam thân thể đầy những vết thương, cố sức vùng vẫy kháng cự cũng không tài nào thoát ra được, máu từ khoét miệng tuôn ra ào ạt, nên dù cố gắng cũng sức tàn lực kiệt, đưa ánh mắt, An Nam nhìn vào những chiếc nắp quan tài nói với Bảo Sơn: “Ông thầy... hãy lấy... lấy một ít nấm Địa Linh Chi, cùng với Trầm hương đốt lên, nhanh tay không còn kịp nữa!”
Bảo Sơn cùng với Hắc Công dù thân thể còn yếu, nhưng cũng có chút sức lực đến bên nắp quan tài, thấy bên trên có vài chiếc nấm màu sắc xanh đen kì dị, đưa tay bứt lấy chiếc nấm, bật lửa đốt lên cùng với những thanh Trầm hương. Chỉ nghe tiếng nổ lách tách mùi thơm bay ra, lan nhanh khắp hầm mộ. Tự dưng thân Âm Trùng Thi Vương dần phình to ra rồi nổ lớn “Phụt... bùm” bắn ra xung quanh nát bét, trong thân mình nát ra đó vô số Cổ Trùng thân nhỏ như con đỉa màu trắng ngà, bò khắp mặt đất, làm cả ba người nổi gai óc. Hắc Công và Bảo Sơn hoảng sợ không muốn bị Trùng thi bám vào thân người, chui vào thân thể biến thành xác sống, cố sức chạy ra phía sau An Nam, dùng vật nhọn xé rách những sợi tơ trên thân thể của cậu ta. An Nam nói: “Hai người mau lùi ra phía sau, để ta lo việc này”
An Nam dùng chút sức lực còn lại, cắn rách đầu lưỡi tứa máu, đưa hai cánh tay lên phía trước mặt bắt ấn, trong miệng đọc thầm gì đó. Thấy toàn thân phát ra ánh sáng, những vật dụng trong hầm mộ bắt đầu rung chuyển bay lơ lửng cách mặt đất cả gang tay. Ánh mắt An Nam như bị mất hồn, chỉ thấy hào quang trong mắt sáng rực, trong miệng phát ra tiếng nói trầm đục vang rền hầm mộ: “Cổ Trùng lâu lan, Hắc tà âm thi, Sơn Thần núi Bạch tuyết, Thái thượng lão quân, Tổ Thiên Sơn Đạo... Hỏa diệt trùng lâu... Vô lượng Thiên Tôn“
Thấy từ trong đống lửa chứa Trầm bay lên cao lan ra thành những vòng lửa, những con Thi trùng con bỗng chốc bị những ngọn lửa đốt cháy. Tiếng kêu “en éc” nghe thê lương, bọn chúng bị cháy co rúm, phút chốc tan thành những dòng hắc khí đen quánh. Hầm mộ chợt tối đen, chỉ còn nghe âm thanh chói tai từ những cổ trùng kêu la không dứt.
An Nam sau đó thân người đổ xuống. Không còn biết chuyện gì xảy ra sau đó...
“Này An Nam. Tỉnh lại rồi sao.? “
Ánh mắt mở hé, An Nam thấy mình đang ở một nơi xa lạ, những vật dụng kỳ quái chưa bao giờ thấy được trong đời. Chỉ có lão giáo sư Bảo Sơn đầu tóc muối tiêu hoa râm, chiếc kính gọng vàng đeo trên sống mũi, mỉm cười đang đứng kề bên nhìn cậu. An Nam dự tính ngồi dậy như thân hình đau nhức, toàn thân như rã rời từng mảnh, trên thân người chằng chịt dây nhợ, nói thều thào: “Là thầy sao... ông không sao chứ?... Nơi này là đâu, tôi nằm đây đã bao lâu rồi?”
Giáo sư Bảo Sơn nói: “Đừng lo lắng đây là nhà tôi.Cứ nằm tịnh dưỡng, cậu ở đây đã hơn tuần rồi đó. Sau khi từ bệnh viện trở về, cậu cứ nằm ngủ mê man. Xem qua thì những chấn thương không nghiêm trọng, sức khỏe cũng đã tiến triển rất tốt.”
Một giọng nói ẻo lả của Hắc Công nói: “Thật là thanh niên sức khỏe có khác... Cậu yên tâm nằm tịnh dưỡng, mỗi ngày có bác sĩ riêng đến tận nhà chăm sóc, vả lại nơi này yên tĩnh khác xa với phố thị ồn ào.”
An Nam cảm thấy lòng nhẹ nhàng. Nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hơn tháng sau tại nhà Bảo Sơn, An Nam đang thưởng thức tách trà mật ong nóng hổi, ngồi trên chiếc ghế mây ngắm khung cảnh bình minh tại Đà Lạt, tiếng chim hót vui tai hòa vào mùi hoa cỏ hương bay phảng phất, không khí thoáng đãng làm xua tan bao phiền lo chốn nhân gian.
Giáo sư Bảo Sơn cùng Hắc Công ngồi bên cạnh, Bảo Sơn nói: “Hôm nay trong tinh thần cậu tốt lên rồi đấy. Mọi chuyện xảy ra với chúng ta như một cơn ác mộng. Thật là may mắn cho anh em chúng tôi, khi ấy không biết cậu từ đâu xuất hiện, nếu không có cậu đây thì giờ anh em bọn tôi chắc không có ngày trở về. Bao chuyện kỳ lạ xảy ra làm cho tôi cứ suy nghĩ mãi, hình như nó làm thay đổi tâm sinh quan vốn nặng về tính duy lý khoa học của tôi, bị vỡ tan. Hôm nay cậu có thể lý giải cho anh em bọn tôi mọi chuyện được ko?”
An Nam uống một ngụm trà nóng, tay cứ kéo kéo cái cánh tay áo sơ mi màu trắng, xem ra không phù hợp với mình, tỏ vẻ khó chịu rồi nói: “Thật là trang phục mọi người ở nơi này, rất chật chội, không thoải mái tí nào... Vậy mấy ông muốn nghe tôi giải thích vấn đề gì? “
Hắc Công cười vui: “Bộ đồ cậu mặc rách nát hết rồi, lúc đưa cậu ra ngoài thì phải bỏ đi. Nghĩ lại cũng may mắn, trong lúc nhìn thấy cửa vào hầm mộ bị đất đá đổ ập xuống che hết lối ra, tưởng tất cả bị chôn sống. Hầm mộ tối đen như mực, tôi chợt nhìn thấy ngay chỗ con bé ma trắng kia ngồi, thấy có khe sáng nhỏ, hôm ấy tôi còn có sức hơn hai người, cố bò lên được phía bên trên hầm mộ, nơi đó có một khe hở nhỏ có ánh sáng, chính là cánh cửa bí mật sau lưng miếu Quán Linh Thượng nhiều năm không ai biết, tôi sức khỏe không còn, nên dùng cách nào cũng không mở ra được, may sao lúc ấy có mấy người làm nông trưa vào Miếu nằm nghỉ ngơi, tôi la hét khản cổ họ nghe được mới cứu được chúng ta ra ngoài...”
An Nam nói: “Rồi sau đó, mọi chuyện ra sao? đồ bồi táng cùng những thi thể. Rồi những con Cổ Trùng ?”
Bảo Sơn cầm lấy mặt dây chuyền Âm Dương bằng ngọc trong tay đưa cho An Nam: “Đây chắc là của cậu, lúc cậu vào viện người tôi còn thấy cậu cầm nó trong tay.”
Rồi thở dài nói tiếp: “Sau khi người dân về cấp báo chính quyền địa phương, rồi thông báo cho cơ quan chức năng, phong tỏa ngôi mộ, hai ngày sau tôi phải ra trình báo lại sự việc, may nhờ cái mác là một giáo sư văn hóa dân gian, nên cũng không có vấn đề gì dính đến luật pháp. Sau đó tôi cùng mọi người quay trở lại hầm mộ, tất cả các xác chết khô nát vụn còn nằm trơ ra đó. Mùi hôi tanh, không ai chịu nổi. Phải mất mấy ngày mới dọn dẹp xong, ngoài đồ bồi táng sành sứ, vàng bạc, ngọc quý ra còn có xương voi, xương ngựa, cùng nhiều hình nhân bằng đất, tấc cả giờ được đưa vào viện bảo tàng quốc gia, đánh số lưu trữ.”
Hắc Công lắc đầu ngao ngán nói: “Hmm... Công tình chúng ta đổ xương máu, xém tí chầu ông bà ông giải, mà chỉ có được chút tiền thưởng nhỏ bé và mấy tấm bằng khen...”
Bảo Sơn cười nói: “Chúng ta tuy hiện kim không có, nhưng về mặt tinh thần rất thoải mái vui vẻ, vì đã có công mang những cổ vật về lại cho quốc gia. Con cháu đời sau có thể biết được lịch sử của dân tộc, theo anh nghĩ vậy là được rồi. Vả lại trên đất nước Việt Nam còn rất nhiều nơi chứa đựng những điều Huyền bí chưa khám phá hết. Chúng ta may mắn còn tính mạng sợ gì không tìm được thứ tốt hơn... Anh chẳng phải đã mang cho em thứ em muốn rồi sao?”
Hắc Công đưa tay vuốt mái tóc xoăn, gương mặt vui vẻ, lôi trong chiếc túi da ra một chiếc ly màu xanh lục, dưới ánh sáng phát ra thứ màu sắc tuyệt đẹp, đưa trước mặt rồi nói: “Hihi... may mà còn chiếc ly ngọc lục bảo xanh tím này, xem như vớt vát lại chút đỉnh vốn liếng.”
Bảo sơn nhìn An Nam nói: “Vậy cho tôi biết vì sao lại sử dụng cây nấm Địa Linh Chi và Trầm hương đốt lên lại có thể diệt trừ độc trùng? Còn con độc trùng quái dị to lớn, trong thân thể bé gái là gì ? Mọi chuyện như thế nào?”
An Nam trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Theo tôi suy nghĩ mấy hôm nay, sắp xếp lại sự việc như sau. Bé gái có gương mặt trắng bệch kia có mang có số mệnh lớn, nên bị bọn pháp sư người Miêu Cương bắt về làm oan hồn giữ mộ, sau đó dùng tà thuật ếm vào người chín con Cổ trùng, chín con Cổ này len lỏi trong cơ thể ăn hết nội tạng bên trong, sau đó quay sang tàn sát lẫn nhau, cuối cùng còn sót lại một con duy nhất, gọi là Cổ Mẫu. Con Cổ Mẫu này vô tình được ăn thân xác của cô bé có thiên mệnh này nên sức mạnh tà linh tăng gấp bội phần, bọn trộm mộ đào bới những trụ đá bên trên vô tình hóa giải phong ấn Thạch Quỷ Trận, nên sau khi thoát ra ngoài lại ăn thêm nhiều xác chết, chẳng mấy chốc tu luyện thành Âm Trùng Thi Vương, cấp cao nhất của Cổ trùng. Bọn pháp sư kia một thời gian quay lại định thu phục Cổ Mẩu và sẵn tiện lấy cắp kho báu theo kế hoạch. Bọn chúng không biết được Cổ trùng đã đạt tới cảnh giới cao, nên không đề phòng, bị Âm trùng sát hại không kịp trở tay” Rồi nói tiếp.
“Còn về việc tại sao tôi sử dụng nấm Địa Linh Chi và Trầm hương là như thế này? Nấm Địa Linh vốn dĩ chỉ có tại những hầm mộ ẩm thấp, nắp quan tài bằng gỗ trám đen kia là nơi lý tưởng cho loại này sinh sống. Nó được mọc lên và sống bằng máu thịt của người chết, nên tích trữ âm khí rất nặng, khi hút hết máu xác chết nó khô cứng và giòn tan, giá trị rất cao trong y học bào chế thuốc, Cổ trùng rất thích ăn âm khí, cho nên Địa Linh Chi rất hấp dẫn Cổ trùng con trong bụng Cổ Mẫu, nên khi nghe mùi sẽ tìm cách xé toạc bụng mẹ mà thoát ra ngoài, nhưng khi thoát ra bị mùi của Trầm hương mang thuần Dương, dùng hỏa đốt lên tăng tính trừ tà gấp bội, làm bọn chúng mất hết tà lực như rắn mất đầu tìm kiếm thân xác sống mà chui vào. Nhưng vậy chưa xong, vốn phái Thiên Sơn Đạo Giáo tất cả Dương lực nằm ở máu đầu lưỡi gọi là Huyết Dương nơi dương khí nhiều nhất, tôi phải dùng đến máu đầu lưỡi mà hóa giải tất cả chướng khí, sau đó thì tôi dùng pháp xin triệu hồi Sư tổ hiển linh cứu giúp, sau đó thì tôi không còn biết gì nữa.”
Giáo sư Bảo sơn gật gù: “Thì ra là vậy giờ tôi đã hiểu hết mọi việc, ngay cả chuyện về phong thủy, tôi cũng đã tìm hiểu qua, chỉ biết khái niệm về chúng, còn thực tế hôm nay gặp cậu tôi mới tận mắt chứng kiến nhiều điều huyền diệu.”
An Nam nói thêm: “Thật ra môn Phong Thủy có từ thời xa xưa, nơi đây không biết sao. Còn ở nơi tôi thì mọi chuyện từ Sinh tới Tử điều cần phải xem qua phong thủy. Nó còn quyết định sự tồn vong của một triều đình. Phong thủy tốt là sinh ra từ lực từ trường của trái đất, khi thẳng hàng với mặt trời, tạo ra sinh khí tốt. Nếu chẳng may bị lệch tâm sẽ sinh ra từ trường không tốt gây ảnh hưởng tới sức khỏe, bệnh tật, có khi hoang tưởng. Ví như có người nằm trên mặt đất trường mạch lệch tâm với từ trường trái đất sẽ sinh ra đau nhức toàn thân là vậy. Còn về phương diện xem hướng cất huyệt mộ và đền chùa thì rất nhiều thứ phải nói đến, ở đây chưa tiện nói hết...”
Hắc Công nghe An Nam nói từ nãy giờ, mà mắt chữ O, mồm chữ Ô, không biết nói gì chỉ đưa ngón tay cái ra vẻ nể phục với kiến thức An Nam: “Thật sự nghe qua giờ mới hiểu mọi chuyện, nhờ có cậu mà anh em bọn tôi mới thoát khỏi lời nguyền. Cảm ơn cậu nhiều lắm”