• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Công lúc này mới biết rằng thứ trước mặt là một con người bằng xương bằng thịt chứ nào phải hồn ma bóng quế, lại nghe hắn nói mình là “cõi âm” liền bĩu môi: “Trời ơi... ! Tưởng là hồn ma, làm hai người bọn ta sợ hết cả hồn. Thì ra là một người khùng điên mất trí. Bản thân mình mặc đồ chả giống ai vậy mà nói là người ta cõi âm hử? Xem lại mình đi, người không ra người, ma không ra ma, ăn mặc như đoàn cải lương tuồng cổ, hát bội vậy”

Người kia nhìn điệu cười đểu của Hắc Công, quay sang nói: “Các hạ này nam không ra nam, nữ không ra nữ... Đúng là “ái nam ái nữ”, Công Công ngài biết gì về ta mà phán ta là khùng điên?”

Giáo sư Bảo Sơn nghe người lạ kia nói đến cái tên “Công Công” suýt cười thành tiếng, ai ngờ người này câu đầu tiên đã nói ra cái tên tí nữa trúng tên thật của Hắc Công. Lại còn khẩu ngữ như người đến từ thời xa xưa, nên cũng thấy lạ kì.

Giáo sư Sơn ngay từ đầu đã quan sát người kỳ lạ này, không giống như những người điên dại, điệu bộ rất tao nhã, cử chỉ từ tốn như người rất có ăn học. Nên nói nhỏ với Hắc Công: “Thôi em, hãy xem hắn nói gì thêm, theo a nghĩ người này tuy y phục và ngôn từ có phần khác người, như anh thấy chất liệu vải tơ tằm dệt tinh xảo này, rất giống vải Lĩnh, theo anh biết kỹ thuật này chỉ có từ thời Lê sơ. Kỹ thuật dệt này đã thất truyền nên không thể có, nếu là trang phục tuồng cổ, hoặc là phục trang đoàn phim thì cũng không thể làm được.”

Nói đoạn quay sang người kia hỏi: “Vậy tôi hỏi cậu là ai? Tên gì và từ đâu đến đây? Còn đây là vùng Tây Bắc nước Việt Nam thế kỷ thứ 20”

Người kia đưa tay lên trán vỗ vỗ vài cái tỏ vẻ khó hiểu rồi nói: “Đây đã là niên đại nhị thập rồi sao?.Ta là ai?. An Nam là vùng đất ở đâu? Cả ngày hôm nay, ta đi quanh những tảng đá này không sao tìm thấy lối ra, hai người hãy cho ta biết đây là đâu?”

Giáo sư Bảo Sơn nghỉ rằng người này rất đói, gương mặt tái xanh chắc chưa được ăn gì, tay cứ ôm bụng, nên lấy từ trong túi ra một miếng lương khô đưa cho hắn và nói: “Tôi biết cậu đang đói, đây là thức ăn ta luôn mang theo trong những lúc đi đường xa, phòng khi đói, cậu hãy ăn đi tôi thấy cậu sức khoẻ rất yếu, mau ăn cho lại sức”

Người kia nhìn thấy miếng lương khô Bảo Sơn đưa cho thì chỉ căng mắt ra nhìn, xong không nhận lấy. Biết rằng hắn ta e sợ nên Hắc Công thấy vậy lấy ra một miếng nhỏ bỏ vào miệng mình ăn trước mặt người kia: “Ăn đi không có chết đâu mà sợ. Đây là “lương khô bay”một loại thức ăn cô đặc giá trị dinh dưỡng cao, thay thế bữa ăn dành cho binh lính trong chiến đấu .“

Thấy vậy hắn ta mới miễn cưỡng bỏ từng miếng vào miệng ăn.

Trong lúc hắn ăn Bảo Sơn kéo tay Hắc Công ra phía xa nói nhỏ: “Theo anh thấy chuyện này không hề đơn giản như chúng ta tưởng, người này tuy ăn mặc khác thường, lời nói không giống với người hiện đại, nhưng em có bao giờ nghe nói có người đi ngược thời gian trở lại quá khứ chưa?”

Hắc Công lắc đầu tỏ vẻ ái ngại: “Tuy hắn lạ thường, như em không tin vào những chuyện nhảm nhí như trong phim khoa học giả tưởng của Mỹ Quốc, hay những bộ phim xuyên không gì gì đó của bọn Trung Quốc. Anh Sơn... cho em nói thật, từ khi bị cái xác chết của Đinh Tam ám ảnh anh, anh chưa hoàng hồn sao? “

Bảo Sơn nói: “Em không biết đó thôi, để anh nói cho e biết. Đã có những sự việc kì lạ xảy ra trên khắp thế giới về những người dịch chuyển không gian, rồi vô tình họ bị bắt gặp trên những bức hình, chính những nhà vật lý thiên tài như Stephen Hawking và Einstein đã từng phát hiện ra “Hố đen “của vũ trụ có thể giúp con người du hành vượt thời gian. Những nghiên cứu đi xuyên không gian của quân đội Hoa Kỳ cũng đã từng xảy ra. Đó là vào 1943 một thí nghiệm mà vẫn đang còn nổi tiếng đến tận ngày nay, thí nghiệm Philadelphia. Đó là thí nghiệm làm một tàu chiến có tên USS Eldridge có thể “dịch chuyển tức thời” tức là từ một không gian này sang một không gian ở xa khác. Trong lần thí nghiệm thứ nhất, chiếc tàu đã có thể dịch chuyển tức thời, nhưng một số thành viên của đoàn thủy thủ đã bị bệnh lạ, huyết áp sụt giảm nghiêm trọng, chân tay mất đi trọng lực. Đến lần thí nghiệm thứ hai, thảm họa kinh hoàng đã xảy đến với rất nhiều thành viên trong đoàn thủy thủ, do tác hại của việc dịch chuyển tức thời, rất nhiều người chết và mất tích, người còn sống thì không còn tỉnh táo như bình thường. Chi tiết về dự án này cho đến nay đã được Mỹ quốc xem là tối mật. Anh cũng không tin vào những lời kỳ lạ này, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, rõ ràng hôm nay chúng ta đã chứng kiến cái xác của gã Đinh Tam biến mất trước mắt. Giờ lại gặp người thanh niên lạ kỳ này, muốn biết rõ ngọn ngành hay không thì phải đợi xem...”

Nhìn lại đã thấy người thanh niên kia, sau khi ăn xong hết miếng lương khô, ngồi xuống phiến đá xếp bằng tọa thiền, tay trái bên dưới tay phải bên trên xoay bàn tay tạo ra một ánh sáng xanh, một luồng khí sáng như ánh lân tinh trên tay, đứng lên chắp tay cúi đầu nhìn hai người rồi nói: “Các vị đây nói xong chưa, ta đây cũng đa tạ hai chư vị đã ra tay tương trợ cho ta đây. Thật tình giờ đây cũng không biết vì sao lại lưu lạc đến nơi này, bản thân không biết mình là ai, giờ ta sẽ cố gắng thoát ra khỏi nơi này. Tìm đường về gia môn. Nếu sau này gặp lại sẽ thành tâm báo đáp... Ơn này ta nhất quyết không quên.”

Hắc Công và Bảo Sơn chứng kiến sự việc trên trước mắt không khỏi kinh ngạc, há hốc mồm nhìn động tác kì lạ của người kia.

Nói xong hắn đứng lên quay bước đi, Bảo Sơn nói với theo: “Cậu trai hãy dừng bước, hai anh em bọn tôi cũng đang tìm cách thoát khỏi nơi này, nếu được thì hãy đi cùng chúng tôi.”

Người thanh niên quay đầu lại, ánh mắt bỗng nhiên nhìn chăm chú vào chiếc túi trên vai Bảo Sơn, đưa tay phải lên bấm huyền lực ngón tay, chiếc ba lô trên vai Bảo Sơn bỗng run lên bần bật, một ánh sáng đỏ như lửa xuất hiện bên trong chiếc ba lô, làm Bảo Sơn giật nảy người đánh rơi chiếc túi xuống đất, người thanh niên kia bước lại lấy chiếc Ấn Triện đồng đen trong ba lô cầm trên tay, rồi nói: “Tại sao các người có được vật này, không muốn thiết sống nữa sao? Muốn sống hãy nói cho tôi biết rõ sự tình, hy vọng ta sẽ tìm cách cứu được các hạ đây “

Tuy rằng không biết rõ con người này, nhưng có một điều gì đó thôi thúc giáo sư Bảo Sơn nói ra sự thật, Bảo Sơn và Hắc Công cùng nhau thuật rõ lại tất cả mọi sự việc cho người thanh niên kia, từ lúc gặp Đinh Tam cho xem chiếc Ấn đồng đen này, đến khi phát hiện ra cái xác chết kinh dị của Đinh Tam ra sao, nghe xong hắn ta đứng lên nhìn xung quanh những mộ đá, chắp tay ra sau lưng nói: “Thực ra, cả ngày nay tôi cũng đã nhìn xung quanh đây cơ hồ cũng thấy có bố cục phong thủy tại nơi này, đây là bố cục “Cự Môn mộ pháp” thế trận sắp xếp theo Bát quái cự môn trận pháp, bên ngoài có mười sáu cây trụ đá nhỏ tượng trưng cho Thập lục tinh đồ, phía bên trong có tám trụ đá âm dương, tụ trung tám quẻ bát quái âm dương. Tức là mộ nằm trong mộ.”

Nghe vậy Bảo Sơn thắc mắc nên hỏi: “Là mộ trong mộ sao? Mộ này theo tôi thấy đã bị bọn trộm mộ đào bới chỉ còn là một nền đá tan hoang đổ nát, lấy đâu ra mộ trong mộ? Hay là bên dưới có một ngôi mộ khác? “

Người thanh niên kia nói: “Đúng vậy... Phía dưới còn có một ngôi mộ, phần trên này chỉ là giả tạm. Người xưa thường dùng cách này để che mắt những kẻ trộm mộ. Phần bên dưới mới là phần chính, nhưng muốn xuống phần mộ chính, phải có chìa khóa âm dương, tức là chiếc Ấn đồng đen này, đa số những Ấn này đã bị yểm bùa “Ấn Tỏa Thi Hóa”. Ấn này bị ếm bởi các pháp sư Phương bắc, nếu ai đó vô tình chạm phải tức thì lời nguyền sẽ theo đến cùng, đợi đúng ngày trăng cao, lúc đó âm khí sinh tụ nhiều sẽ phát tán ra, giết chết người đó từ lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể, khi bị dính phù yếm thì trên lòng bàn tay có một vết đen, xuất hiện giống như một chữ “Hóa”, sau đó phần huyết dịch trong thân thể sẽ từ đỏ chuyển dần sang đen, sau đó biến thành một Hành Thi phục dịch như một nô lệ, làm theo ý đồ của người tạo ra bùa chú đó sai khiến.”

Hắc Công khi nghe đến “Ấn Tỏa Thi Hóa”, chợt đầu hiện lên một hình ảnh hãi hùng là cái xác của Đinh Tam, chẳng lẽ nào hắn ta đã dính phải lời nguyền này mà hóa thành xác sống, nếu vậy thì mình và Bảo Sơn đã từng cầm qua chiếc Ấn Triện đồng đen cổ quái này xem ra cũng không tránh khỏi lời nguyền kinh hãi này rồi sao, lật lòng bàn tay lên nhìn, ánh mắt thất kinh nhìn sang Bảo Sơn nói: “Là Ấn Tỏa Thi Hóa!... chẳng lẽ nào em và anh đã cùng cầm đến chiếc Ấn quỷ ma này, rồi chúng ta sẽ giống với gã Đinh Tam kia sao? Em sợ quá... huhuhu... Anh ơi em chưa muốn chết!...”

Giáo sư Bảo Sơn cũng lật lòng bàn tay lên nhìn, hai dấu hiệu trong lòng bàn tay hai người rõ ràng rất giống nhau, xem ra lời nói của người thanh niên kia không sai. Nhưng sao hắn cũng cầm trên cánh tay mà không sợ dính phải lời nguyền trên chiếc Ấn Triện kia, nên nói: “Nếu nói vậy sao cậu lại không sợ lời nguyền đó, mà dám cầm lấy chiếc Ấn kia, hay cậu có cách gì khác. Mà cậu là ai mà lại am hiểu đến thuật Phong Thủy và các loại cấm thuật như vậy ..?”

Người thanh niên kia nói: “Tôi đã nói với ông rồi sao, tất cả ký ức của tôi, nhất thời không thể nhớ ra tôi là ai. Không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi, chỉ biết rằng tôi đã từng biết qua các thuật xem Phong thủy và Huyền thuật, cánh tay tôi có tha lực, nên những thứ bùa yểm sơ đẳng này không thể tác hại đến tôi được...”

Hắc Công vội nói: “Nói vậy ắt cậu đã hiểu rõ về loại bùa yểm này, nếu cậu có cách cứu được hai anh em bọn tôi, sau khi xong việc muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ trả...”

“Tiền là gì? “

Người thanh niên kia thắc mắc. Bảo Sơn thấy vậy nên nói với Hắc Công: “Em cứ đúng là bệnh nghề nghiệp, cứ chuyện gì cũng đem tiền bạc ra, giờ không cứu được tính mạng của bản thân, thì gia tài dù lớn bao nhiêu cũng đổ sông đổ biển. Cậu trai này không hiểu những gì em nói đâu. “

Rồi quay sang người kia nói: “Tạm thời bọn tôi cũng không biết cậu tên gì, thôi thì tạm gọi tên là An Nam cho dễ nói chuyện, cậu có đồng ý không ? Xem ra cậu cũng ít nhiều hiểu biết về chiếc Ấn này và loại bùa chú trên đó, vậy có cách nào hóa giải được không? “

Người thanh niên kia suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “An Nam?... Cái tên nơi tôi sinh sống, tôi cũng rất thích... Thật ra tôi cũng vừa biết qua sự việc, nên cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ còn một cách là dùng Ấn Triện này mở ra huyệt mộ bên dưới, nếu tìm được nơi xuất phát lời nguyền thì có thêm hy vọng, bên dưới ngôi mộ này nói không chừng sẽ có cách hóa giải cho hai người. Cái khó bây giờ là tìm ra phương vị phong thủy nơi đặt chiếc Ấn này vào, khai mở phong mộ. Giờ trong tay tôi không có Tróc long định huyệt, e rằng rất khó khăn.”

Bảo Sơn nhìn xung quanh nói: “Thay vì chờ đợi, chúng ta cùng chia nhau ra tìm kiếm nơi đặt Ấn Triện này, biết đâu sẽ tìm ra được.”

Nói xong, chia ra đi tìm nơi có điểm bí mật đặt Ấn Triện vào. Cả ba người tìm khắp nơi, vội vã vạch từng bụi cây ngọn cỏ xung quanh, đồ tùy táng sành sứ, gỗ mục đổ nát khắp nơi làm cuộc tìm kiếm như rơi vào bế tắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK